Chương 269
Hoàng Tuấn Khải hơi ngớ người, mãi lúc sau anh mới nhớ ra mình từng nói muốn mua đồ của cô. Chuyện đã qua lâu rồi nên anh cũng quên béng mất, không ngờ Kiều Nhã Linh vẫn còn để tâm.
Nhưng cô gọi điện cho anh chỉ vì chuyện này thôi sao? Cô vốn không thích dây dưa với anh, cô chủ động gọi điện cho anh chỉ vì một chuyện nhỏ như thế này thật khó tin.
Ánh mắt Hoàng Tuấn Khải trâm ngâm, anh thấp giọng hỏi: “Em gọi điện cho anh chỉ vì chuyện này thôi à?”
nhất quyết không muốn hai người liên quan gì đến nhau nữa. Hoàng Tuấn Khải tháo lỏng cà vạt trên cổ mình, ánh mắt hướng ra ngoài cửa sổ, bầu trời xám ngắt như sắp có mưa.
“Được rồi, em đến nhà họ Hoàng đợi anh đi”
Không đợi Kiều Nhã Linh trả lời, Hoàng Tuấn Khải đã cúp máy, hình như anh có vẻ tức giận. Sắc mặt Kiều Nhã Linh có chút biến đổi, đến nhà họ Hoàng sao?
Kiều Nhã Linh cho răng mình sẽ không còn phải đặt chân đến nhà họ Hoàng thêm một lần nào nữa, nhưng có vẻ mọi chuyện đã không kết thúc theo đúng như những gì cô mong muốn.
Nhưng vì Tiểu Kiệt, cô sẽ cắn răng đến đó lần cuối. Kiều Nhã Linh chuẩn bị đồ đạc, đi ra khỏi nhà, bắt xe đến thẳng nhà họ Hoàng.
Kiều Nhã Linh đứng ở ngoài cổng biệt thự, vừa chạm tay vào cánh cửa thì nó đã bật mở. Kiều Nhã Linh giật mình lùi người lại, lập tức nhìn thấy quản gia Trần đang lạnh mặt nhìn mình. Bà ta liếc nhìn cô từ đầu đến chân, vẻ mặt không chào đón, hờ hững nói: “Cô đến đây làm gì?”
Thái độ hách dịch và trịnh thượng của bà ta khiến Kiều Nhã Linh gai mắt, nhưng cô nhịn xuống, nói: “Tôi đến đưa đồ cho Hoàng Tuấn Khải, tôi vào trong được không?”
Bà ta liếc nhìn bọc đồ đen cô đang cầm trong tay, ánh mắt lộ ra tia khinh thường. Đồ gì mà phải đến tận nhà họ Hoàng, không gửi đến được sao.
Bà ta trước giờ vốn không ưa Kiều Nhã Linh, vậy nên sự xuất hiện của cô khiến bà ta cho răng cô đang mặt dày muốn dây dưa với Hoàng Tuấn Khải. Ông chủ cao quý như vậy, làm sao để một kẻ ti tiện như Kiều Nhã Linh muốn đeo bám là đeo bám được. Quản gia Trần đứng chặn trước cửa, khoanh tay nói: “Ông chủ hôm nay tăng ca nên sẽ không về nhà”
Kiều Nhã Linh nhíu mày, rõ ràng lúc gọi điện thoại anh bảo cô đến đây đợi anh, thế nào lại thành tăng ca không về rồi? Kiều Nhã Linh nghi hoặc nhìn quản gia Trần, cô biết bà ta ghét cô, vậy nên có khả năng bà ta đang cố tình làm khó cô.
Kiều Nhã Linh trong lòng khó chịu vạn phần, nhưng vẫn cố gắng đè nén cảm xúc nói: “Tôi thật sự cần phải gặp Hoàng Tuấn Khải”
Quản gia Trần nhíu mày, ghét bỏ nhìn Kiều Nhã Linh. Loại phụ nữ như Kiều Nhã Linh bà ta còn lạ gì, ngoài mặt tỏ ra thanh cao không muốn dính dáng gì đến ông chủ, nhưng thâm tâm bày mưu tính kế dụ ông chủ vào tròng.
Kiều Nhã Linh đã chẳng còn liên quan đến nhà họ Hoàng, thế nhưng cứ năm lần bảy lượt mò đến đây. Bà ta càng coi thường Kiều Nhã Linh hơn, lạnh lùng nói: “Cô điếc à? Tôi đã nói ông chủ không về! Cô đi đi! Nơi này không chào đón cô.”
Kiều Nhã Linh siết chặt tay, quản gia Trần đuổi cô như đuổi tà, ánh mắt dè bỉu khinh thường nhìn cô như nhìn kẻ mang dịch bệnh. Kiều Nhã Linh tới nhà họ Hoàng chẳng phải vì cô lưu luyến gì ngôi nhà này, bởi Tiểu Kiệt nên cô mới phải cắn răng đến đây.
Ngôi nhà này không hoan nghênh cô, cô vốn dĩ cũng không cần. Nếu là bình thường, Kiều Nhã Linh nhất định sẽ không để yên cho quản gia Trần. Nhưng cô đến đây có mục đích, vẫn nên đành nhẫn nhịn chịu đựng. Kiều Nhã Linh nói: “Vậy Tiểu Kiệt có nhà không? Tôi muốn gặp thắng bé một chút”
Quản gia Trần cười khẩy, không quấn được ông chủ thì liền bám vào con trai ông chủ, Kiều Nhã Linh đúng là nham hiểm. Lần trước chẳng qua vì cậu chủ ốm nặng nên Kiều Nhã Linh mới có thể bước chân vào nhà họ Hoàng, lần này thì đừng hòng. Bà ta nhất định không để loại người hèn mọn tầm thường như Kiều Nhã Linh vượt qua cánh cổng này.