Mục lục
Truyện: Tổng tài bá đạo Yêu em đến thiên trường địa cửu (full)- Hoàng Tuấn Khải - Kiều Nhã Linh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 424

 

Kiều Nhã Linh như bừng tỉnh, vội vàng quay đầu lại. Qua ô cửa kính, Kiều Nhã Linh nhìn thấy thân hình nhỏ bé của Tiểu Kiệt, thằng bé mặc đồng phục của trường mẫu giáo, trông vô cùng hồn nhiên đáng yêu.

 

Khuôn mặt Tiểu Kiệt có chút xanh xao, nhưng nụ cười trên môi lại vô cùng rạng rỡ. Khóe môi Kiều Nhã Linh cong lên, nhưng nó lập tức trở nên cứng đờ.

 

“Tuyết Loan?”

 

Kiều Nhã Linh không tin nổi vào mắt mình, người phụ nữ cô tưởng chừng đã lãng quên, lại đột nhiên xuất hiện ở đây, bên cạnh Tiểu Kiệt.

 

Tuyết Loan đứng ở bên trái Tiểu Kiệt, dắt tay thằng bé, nở nụ cười hiền †ừ như một người mẹ yêu con. Cò người cầm tay phải Tiểu Kiệt chính là Hoàng Tuấn Khải, gương mặt anh vẫn lạnh lùng như cũ, nhưng ánh mắt hiện lên sự dịu dàng yêu chiều. Tiểu Kiệt đi giữa hai người họ, nhảy chân sáo trông rất vui vẻ.

 

Bọn họ thân mật quấn quýt như một gia đình ba người, Kiều Nhã Linh đứng bên ngoài hạnh phúc của họ, lặng lẽ dõi theo. Lông ngực Kiều Nhã Linh đau quặn, trái tim cô như có vô số mũi dao xuyên qua.

 

Cảnh tượng ở trước mắt, giống hệt như trong giấc mơ của cô. Kiều Nhã Linh từng mơ thấy Hoàng Tuấn Khải và Tuyết Loan ở bên nhau, Tuyết Loan bế Tiểu Kiệt, còn anh thì dịu dàng hôn lên mái tóc cô ta. Tiểu Kiệt ôm cổ Tuyết Loan, nở nụ cười tươi rói, lớn tiếng nói: “Mẹ, con yêu mẹ nhất trên đời!”

 

Tuyết Loan mỉm cười rạng rỡ: “Mẹ cũng yêu Tiểu Kiệt”

 

Hoàng Tuấn Khải tỏ ra hờn giận: “Vậy hai mẹ con không ai yêu ba hả?”

 

Ba người nhìn nhau cười, bầu không khí hòa hợp ấm áp. Tuyết Loan giống như bông hoa lan trắng, yêu kiều thanh tao, sánh bước bên cạnh Hoàng Tuấn Khải. Anh ôm lấy eo cô ta, nâng niu như một báu vật. Một nhà ba người họ cười đùa vui vẻ, cảnh tượng đẹp đẽ như một bức tranh.

 

Kiều Nhã Linh đứng ở phía sau họ, cố gắng gọi: “Tiểu Kiệt, Tiểu Kiệt, là mẹ đấy!”

 

Thế nhưng thằng bé không hề nghe thấy tiếng của cô, ba người họ cứ thế bước về phía trước, để lại cô ngẩn ngơ trông theo. Tiếng nói cười của họ giống như chất kịch độc xâm nhập vào cơ thể Kiều Nhã Linh, khiến cô đau đớn quản quại. Cô cố gắng xin họ quay lại, nhưng bọn họ vẫn rảo bước đi.

 

Hôm ấy khi tỉnh lại, gương mặt Kiều Nhã Linh đầm đìa nước mắt.

 

Kiều Nhã Linh không muốn nhìn cảnh tượng đau lòng ấy, nhưng ánh mắt cô cứ găm chặt vào nụ cười rạng rỡ của họ. Cô chưa bao giờ thấy Tiểu Kiệt vui vẻ như vậy, thằng bé nẳm lấy tay Tuyết Loan không rời, niềm vui lan tỏa trên khuôn mặt nhỏ bé. Sự quấn quýt và thân mật giữa họ, là điều mà Kiều Nhã Linh chưa bao giờ có được. Họ mới là một gia đình thật sự, còn cô chỉ là người đứng ngoài cuộc sống của họ.

 

“Em vẫn còn muốn nhìn tiếp sao?” – Vũ Thế Phong lên tiếng, phá vỡ sự im lặng đầy đau đớn.

 

Mắt Kiều Nhã Linh cay xè, nhưng không hiểu sao cô không thể nhắm lại được. Kiều Nhã Linh không hề khóc, cô chỉ lắng lặng ghi nhớ thật kỹ hình ảnh phía trước

 

. Kiều Nhã Linh thậm chí có thể nghe được tiếng trái tim mình vụn vỡ, hóa thành tro tàn bay tán loạn khắp bốn phương trời. Cửa kính đột ngột chuyển về màu đen, cảnh tượng cuối cùng Kiều Nhã Linh nhìn thấy chính là ba người họ cùng nhau lên chiếc xe ô tô của Hoàng Tuấn Khải.

 

Vũ Thế Phong nhếch miệng cười nhạt: “Bọn họ đẹp đôi thật đấy”

 

Kiều Nhã Linh cuối cùng cũng quay người lại, cô rất muốn nở một nụ cười, nhưng khóe miệng cứng đờ không sao nhúc nhích. Kiều Nhã Linh rất khó khăn mới thốt lên được một từ: “Phải”

 

Hoàng Tuấn Khải anh tuấn lạnh lùng, Tuyết Loan xinh đẹp dịu dàng, bọn họ giống như một đôi tiên đồng ngọc nữ, vô cùng xứng đôi vừa lứa.

 

Hai người sinh ra chính là để dành cho nhau, Tuyết Loan sẽ là một người mẹ lý tưởng của Tiểu Kiệt, yêu thương bao bọc thằng bé. Còn cô thì sao? Cô chỉ là một người phụ nữ tầm thường, đến đứa con của mình cũng không bảo vệ được. Thế giới của họ là nơi cô không thể nào với tới, chỉ có thể ngước cổ đến mỏi nhừ ngắm nhìn thứ hạnh phúc xa vời ấy.

 

Vũ Thế Phong thở dài, thấp giọng nói: “Ngay từ đầu anh đã nói em không nên đến đây, điều em nhận được chỉ là sự đau đớn gấp bội mà thôi. Em thấy rồi chứ, không có em, bọn họ vẫn rất hạnh phúc. Em việc gì phải đau lòng, quyến luyến những người không coi trọng em”

 

Đúng, Kiều Nhã Linh thật sai lầm khi tới nơi này. Thà cô cứ thế mà ra đi, huyễn hoặc bản thân răng Tiểu Kiệt vẫn yêu mến cô, mong cô trở lại, như thế thì cô đã không phải thất vọng.

 

Hiện thực nghiệt ngã khiến cô nhận ra một điều rằng, dù cô có biến mất khỏi thế gian này đi chăng nữa, cũng chẳng ai tiếc thương. Kiều Nhã Linh cười tự giễu: “Chắc ông trời muốn tôi đến đây, tận mắt chứng kiến họ đang hạnh phúc thế nào. Như vậy tôi mới có thể hoàn toàn chết tâm mà ra đi”

 

Vũ Thế Phong nói: “Em không thể hy vọng điều gì ở Hoàng Tuấn Khải đâu, dù là ba năm trước hay bây giờ thì vẫn vậy thôi. Người mà cậu ta đã tổn thương nhiều vô số kể, em chỉ là một phần nhỏ trong đó, chẳng đáng để cậu ta bận †âm. Anh từ lâu đã biết Tuyết Loan và Hoàng Tuấn Khải sẽ ở bên nhau, hai bên gia đình họ có giao tình, họ sẽ sớm kết hôn. Kiều Nhã Linh, em hãy từ bỏ hy vọng đi”

 

Vũ Thế Phong chăm chú nhìn Kiều Nhã Linh, gương mặt trắng bệch của cô dần dần trở lại sắc thái bình thường. Ánh mắt cô lạnh thấu tâm can, không có một chút cảm xúc nào.

 

Cô giống như bó buộc mình vào trạng thái vô cảm, điều đó không có nghĩa là cô đã từ bỏ, mà là cô đang đau đớn đến mức chết lặng. Anh ta cứ tưởng cô sẽ khổ sở, khóc lóc dựa vào anh ta, nhưng cô chỉ ngồi yên như thế, giống hệt một cái xác không hồn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK