Chương 88
Kiều Nhã Linh không hiểu lời nói của anh, Hoàng Tuấn Khải cũng không định giải thích gì thêm, chỉ cười cười nhìn cô. Kiều Nhã Linh cảm thấy cứ dây dưa mãi thế này cũng không ổn, bây giờ đã muộn lắm rồi, phải nhanh chóng gọi điện cho Kiến Quốc đến đón anh để cô còn trở về.
Ánh mắt nóng bỏng của anh làm cô cảm nhận được sự nguy hiểm, cô không muốn bị anh “ăn” thêm bất cứ lần nào nữa.
Hoàng Tuấn Khải lại gục đầu không nói chuyện, Kiều Nhã Linh bèn lấy điện thoại trong tay anh, mở danh bạ ra, tìm tên của Kiến Quốc. Lướt một hồi thì trông thấy một cái tên “Bà x: lều Nhã Linh sững người, nhìn chăm chằm vào nó. Hai từ kia vô cùng nhức nhối, như gai nhọn đâm vào mắt cô. Ngón tay Kiều Nhã Linh cứng đờ, không sao dịch chuyển được. Hoàng Tuấn Khải bỗng nhiên mở miệng nói: “Sao không gọi?”
Kiều Nhã Linh định thần lại, cố tỏ ra tự nhiên tiếp tục tìm kiếm.
Nhưng đầu óc cô rối tinh rối mù, liên tục lặp lại hình ảnh vừa rồi. Dâu biết anh đã có gia đình, nhưng khi nhìn thấy mấy từ đầy thân mật kia cô vân cảm thấy vô cùng đau lòng.
Hồi còn trẻ không ít lân Kiều Nhã Linh tưởng tượng ra viễn cảnh được lấy anh làm chồng, bọn họ có con đàn cháu đống, sống bên nhau đến đầu bạc răng long. Kiều Nhã Linh từng cười ngốc nghếch với suy nghĩ ấy, lại không ngừng mong đợi nó trở thành sự thật.
Nhưng hiện thực vẫn luôn tàn khốc, người ở bên anh, mãi mãi không phải là cô. Bây giờ anh đã có một gia đình hạnh phúc, vậy những hành động trước đó của anh là ý gì đây.
Kiều Nhã Linh bỗng thấy tức giận, cô cảm giác anh như đang trêu đùa mình vậy. Mọi lời anh nói đều dối trá, cố tình khiến cô mềm lòng mà tha thứ cho anh. Nhưng Kiều Nhã Linh không đời nào dễ dàng bỏ qua mọi chuyện như vậy.
Kiều Nhã Linh tìm thấy tên của Kiến Quốc, cô tức tốc gọi điện cho.
anh ta, một hồi lâu sau anh ta mới nhấc máy: “Chủ tịch, có chuyện gì không ạ?”
Kiều Nhã Linh lên tiếng: “Là tôi, Kiều Nhã Linh”
Kiến Quốc tỏ ra ngạc nhiên: “Sao cô lại cầm điện thoại của chủ tịch?”
Kiều Nhã Linh liếc nhìn người đàn ông nồng nặc mùi rượu bên cạnh mình: “À, anh ấy đang say, tôi tình cờ gặp được. Bây giờ không có ai ở đây cả, nên muốn gọi điện cho anh đến đón. Chúng tôi đang ở nhà hàng Sumo Yakiniku, anh mau đến đi”
Lúc này, Kiến Quốc đang ở một quán ăn đối diện, anh ta liếc nhìn vào bên trong nhà hàng Sumo Yakiniku, không nhìn thấy Kiều Nhã Linh cùng Hoàng Tuấn Khải đâu.
Thật ra anh ta đã ở bên ngoài từ lâu, chỉ đợi Hoàng Tuấn Khải đi ra thì lập tức trở anh về. Có điều ban nấy anh ta thấy Kiều Nhã Linh và Hoàng Tuấn Khải giằng co với nhau một hồi, sau đó Hoàng Tuấn Khải kéo cô vào một góc nào đó.
Đến bây giờ anh ta vẫn chưa thấy hai người họ ló mặt ra. Hiện tại là cơ hội ngàn năm có một để chủ tịch có thể ở bên người mình yêu, anh ta không thể nào phá hỏng được ngày tốt của chủ tịch được. Nghĩ vậy, Kiến Quốc liền nói: “Thật xin lỗi, bây giờ tôi không ở trong thành phố”
Kiều Nhã Linh cau mày nhìn ra bên ngoài, trời vẫn đang mưa tầm tã, cô đành nói: “Vậy anh cho người đến đón anh ấy đi”
Kiến Quốc lên xe, khởi động, tiến thẳng về phía trước. Anh ta im lặng một lúc, cuối cùng lên tiếng: “Cô có thể gọi taxi rồi đưa anh ấy về khách sạn Lotte được không?”
Đương nhiên là không được, cô còn lâu mới hộ tống một kẻ say.
khướt như tÍ Bây giờ Hoàng Tuấn Khải đang ở trạng thái vô cùng nguy hiểm, cô mà đi cùng anh thì đảm bảo mình không về nổi nhà mất.
Kiều Nhã Linh thẳng thừng từ chối: “Không được, giờ tôi có việc rồi”
Hoàng Tuấn Khi ngẩng đầu liếc mắt về phía cô, cô cũng trừng mắt nhìn lại anh. Anh cúi đầu cười nhẹ, Kiều Nhã Linh càng bực, cô lườm anh một cái, tiếp tục nói chuyện với Kiến Quốc: “Tôi không nghĩ là Hoàng Thịnh các người lại không có nổi một lái xe đưa đón chủ tịch đâu đấy”