Chương 330
Bọn họ đều hiểu tính cách của Vũ Thế Phong, nếu không thích anh sẽ vô cùng dứt khoát, không cho người khác có cơ hội suy diễn. Còn một khi đã được Vũ thiếu gia để ý, anh ta nhất định sẽ có bằng được người anh ta muốn.
Hoàng Tuấn Khải nghe câu trả lời của Vũ Thế Phong, bàn tay anh siết thành nắm đấm. Hoàng Tuấn Khải nở nụ cười nhàn nhạt, nhìn Vũ Thế Phong, hờ hững nói: “Vậy sao?”
Vũ Thế Phong cũng cười, nhưng ánh mắt không có một chút độ ấm: “Đúng vậy, biết đâu được có thể từ bạn trở thành người yêu.”
Vũ Thế Phong đưa mắt nhìn Kiều Nhã Linh, thanh âm dịu dàng hơn hẳn: “Phải không, Nhã Linh?”
Kiều Nhã Linh bất đắc dĩ trở thành tâm điểm bị mọi người bàn tán, lâm vào tình thế khó xử. Nếu còn tiếp tục ngồi đây cô nhất định đầu cô sẽ nổ tung mất, cô phải nhanh chóng thoát ra khỏi nơi này. Kiều Nhã Linh trốn tránh câu hỏi của Vũ Thế Phong, luống cuống đứng dậy nói: “Tôi đi lấy thêm rượu cho mọi người”
Hoàng Tuấn Khải lạnh lùng nói: “Ngồi xuống!”
Kiều Nhã Linh cắn môi nhìn anh, Hoàng Tuấn Khải cầm một ly rượu, lắc nhẹ. Chất còn cay xè tràn xuống cuống họng, cảm giác nóng rát khiến bụng anh nhộn nhạo. Hoàng Tuấn Khải tao nhã đặt chiếc ly xuống, đôi mắt sâu thảm như đại dương, khóe miệng kéo lên thành một nụ cười bỡn cợt: “Vũ, mong là cậu thành công.”
Vũ Thế Phong miệng cười nhưng ánh mắt lại không chút cảm xúc: “Cảm ơn”
Hai người đàn ông nhìn nhau chăm chằm, xung quanh toàn mùi thuốc súng, sóng ngầm trong lòng điên cuồng xáo động.
“Không nói chuyện này nữa, chúng ta chơi bài” = Có người hô lên.
Mọi người xung quanh không ai nhận ra biểu hiện khác lạ của ba người họ, cũng không còn nhốn nháo như trước, bắt đầu cuộc vui. Vũ Thế Phong biết Hoàng Tuấn Khải sẽ không để Kiều Nhã Linh đi, với tính cách độc đoán bá đạo của anh, nói không trừng anh sẽ bộc phát ở tại đây. Vũ Thế Phong thu ánh mắt lại, mỉm cười nói với Kiều Nhã Linh: “Em cứ chơi bài đi, để anh đi lấy cho”
Kiều Nhã Linh không có cách nào đành phải ngồi lại, Hoàng Tuấn Khải lúc này mới thả tay cô ra. Kiều Nhã Linh cảm thấy không mấy dễ chịu khi ngồi với anh ở khoảng cách gần như thế này.
Mùi hương của anh, thanh âm của anh, tất cả đều rõ mồn một, chúng khiến cô ngột ngạt. Những thứ mà cô từng tham luyến, giờ đã trở thành thuốc độc đày đọa cô. Nét mặt Hoàng Tuấn Khải trở lại vẻ thờ ơ xa cách thường ngày, bình thản cùng mọi người chơi bài.
Hoàng Tuấn Khải chơi bài rất giỏi, tuyệt chiêu của cô đều là học được từ anh. Hoàng Tuấn Khải thắng liên tục, còn Kiều Nhã Linh thì thua đậm, cô vốn không phải là đối thủ của anh. Sau mấy bàn thua không ngóc đầu lên được, có người phàn nàn: “Trời ạ, tôi đã nói là đừng có bảo Hoàng Tuấn Khải chơi cùng rồi mà”
Người khác lại nói: “Này Tuấn Khải, đến cả người đẹp mà cậu cũng không nương tay à?
Người ta bị cậu làm cho sắp khóc đến nơi rồi kia”
Kiều Nhã Linh nhíu mày, lời nói của người đàn ông kia quá phóng đại rồi, sắc mặt cô không tốt chỉ vì phải ngồi cạnh Hoàng Tuấn Khải mà thôi. Khi anh nói sẽ chơi cùng, cô cũng đã biết mình sẽ không thắng nổi ván nào. Từ trước đến giờ, Kiều Nhã Linh vẫn chưa từng thắng được anh, dù là ván bài, hay là tình cảm, cô đều thua đến thảm hại.
Hoàng Tuấn Khải không nói không răng, gương mặt lạnh lùng như cũ, ra tay quyết đoán lại tàn nhãn, khiến người khác ai oán không thôi.
Một người đàn ông ngồi gần đó nói: “Mọi lần cậu vẫn còn nhẹ tay chán, sao hôm nay lại chặn hết đường sống của mọi người thế, như đang tức giận với ai vậy”
Mọi người đồng tình: “Đúng thế, ai chọc giận cậu vậy hả?”
Hoàng Tuấn Khải lạnh nhạt nói: “Còn không phải vì các cậu quá kém cỏi sao?”
Bọn họ hết nói nổi, chỉ có thể vừa chơi vừa càm ràm Hoàng Tuấn Khải. Có người đột nhiên nói: “Mà này, tôi cảm thấy cách chơi của cậu và em gái này rất giống nhau, hai người có quen biết nhau không thế?”
Kiều Nhã Linh đang định nói “không” thì Hoàng Tuấn Khải đã lên tiếng trước: “Không những quen biết, cô ấy còn là vợ của tôi”
Hoàng Tuấn Khải vừa dứt lời, xung quanh tĩnh lặng không một tiếng động, tất cả đều trố mắt nhìn hai bọn họ. Đầu Kiều Nhã Linh nổ tung, gương mặt cô nóng bừng, anh đang nói nhăng nói cuội cái gì vậy?