Mục lục
Truyện: Tổng tài bá đạo Yêu em đến thiên trường địa cửu (full)- Hoàng Tuấn Khải - Kiều Nhã Linh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 522

 

Cổ tay Kiều Nhã Linh càng bị siết mạnh hơn, cô nhăn mặt vì đau, cô có cảm giác như cổ tay mình sắp bị Hoàng Tuấn Khải bóp nát. Hoàng Tuấn Khải gắn giọng nói: “Em không được đeo nó nữa”

 

Kiều Nhã Linh cười nhạt: “Anh nghĩ mình là ai mà ra lệnh cho tôi? Hoàng Tuấn Khải, anh đi quá giới hạn rồi đấy!”

 

Hoàng Tuấn Khải tức giận nói: “Anh nói, không được đeo chiếc vòng này nữa!”

 

Kiều Nhã Linh cũng nổi giận, cô giằng tay khỏi anh, trừng mắt nói: “Bây giờ đến việc tôi đeo cái gì anh cũng quản sao? Anh vô lý vừa vừa thôi! Tôi dùng chiếc vòng này, hay là vứt nó đi thì cũng là quyền của tôi. Anh dựa vào đâu mà bắt tôi không được đeo nó? Giờ chỉ cần là chuyện liên quan đến Vũ Thế Phong, anh đều giống như kẻ điên cuồng chỉ biết khống chế người khác. Hoàng Tuấn Khải, chẳng lẽ anh cảm thấy tự tỉ trước Vũ Thế Phong sao?”

 

Hoàng Tuấn Khải siết chặt tay, ánh mắt không chút độ ấm nhìn Kiều Nhã Linh. Câu nói của cô đã động đến lòng tự trọng của anh, cũng đã bóc trần một góc khuất trong lòng Hoàng Tuấn Khải.

 

Hoàng Tuấn Khải thừa nhận, anh luôn cảm thấy bất an khi cô và Vũ Thế Phong ở bên nhau. Hoàng Tuấn Khải chưa bao giờ cảm thấy tự tỉ trước ai, Vũ Thế Phong không có điểm gì có thể đấu lại với anh. Nhưng anh ta vẫn có được sự tin tưởng của cô, có là điều mà anh không thể làm được.

 

Điều đó khiến anh lo sợ, hơn hết là vô cùng ghen tị.

 

Hoàng Tuấn Khải buông thõng hai tay, anh quay người lại, vừa thu dọn đồ vừa nói: “Tóm lại, sau này em đừng đeo nó nữa. Bây giờ anh có cuộc họp nên phải trở lại công ty, em hãy ở yên đây, đừng rời khỏi bệnh viện.”

 

Hoàng Tuấn Khải đột ngột thay đổi chủ đề, vì Hoàng Tuấn Khải đưa lưng về phía cô, nên cô không biết sắc mặt anh hiện như thế nào.

 

Kiều Nhã Linh cắn môi, thái độ này của anh khiến cô rối bời. Những lời đó cô vốn chỉ nói quá để đả kích anh mà thôi, nhưng dường như, cô đã vô tình nói trúng tim đen anh.

 

Trước khi Hoàng Tuấn Khải rời khỏi phòng bệnh, Kiều Nhã Linh lên tiếng: “Tôi sẽ không rời khỏi bệnh viện, nhưng anh có thể nói cho tôi biết Vũ Thế Phong đang ở đâu được không?”

 

Từ khi Hoàng Tuấn Khải xuất hiện ở đây, Vũ Thế Phong đột nhiên biến mất. Trước đó Vũ Thế Phong vẫn còn tới bệnh viện để chăm sóc cô, nhưng sau một đêm, Kiều Nhã Linh lại không thể liên lạc được với anh ta nữa. Kiều Nhã Linh không khỏi cảm thấy khó hiểu và bất an, cô nghĩ chuyện này có liên quan đến Hoàng Tuấn Khải.

 

Hoàng Tuấn Khải khựng người lại, anh vẫn không quay lại nhìn cô, chỉ lạnh lùng nói: “Em không cần biết, sau này cũng đừng bao giờ gặp lại cậu ta nữa”

 

Lời nói của Hoàng Tuấn Khải đã chọc giận cô, cô gắt gỏng nói: “Ý anh là gì? Tôi chỉ muốn biết Vũ Thế Phong hiện giờ như thế nào, như vậy là quá đáng lắm sao? Anh không thích Vũ Thế Phong là việc của anh. Nhưng Vũ Thế Phong là bạn tôi, anh ấy đã chăm sóc tôi khi tôi ốm đau. Chí ít, anh ấy đã ở bên tôi, chứ không như anh. Bây giờ anh ấy đột ngột biến mất, tôi không thể lo lắng ư?”

 

Kiều Nhã Linh cảm thấy Hoàng Tuấn Khải vô cùng quá đáng. Anh ngăn cấm cô qua lại với Vũ Thế Phong, làm mọi cách để tách hai người ra. Anh luôn nói muốn tốt cho cô, nhưng như vậy là đúng sao?

 

Vũ Thế Phong quả thực là một người hay trêu hoa ghẹo nguyệt, không đứng đắn nghiêm túc, nhưng anh ta luôn quan tâm chăm sóc cô, luôn có mặt những khi cô cần.

 

Lần trước khi ở Singapore, lúc cô cận kề sinh tử, Vũ Thế Phong đã ở bên cô. Còn anh thì sao? Anh cùng Tuyết Loan trở về nước, bỏ mặc cô, vậy thì anh lấy tư cách gì ngăn cản cô và Vũ Thế Phong?

 

Hoàng Tuấn Khải quay lại nhìn Kiều Nhã Linh, vẻ mặt cô vô cùng tức giận, ánh mắt cô vừa đau đớn vừa thất vọng. Hoàng Tuấn Khải không lên tiếng giải thích, anh chỉ lặng lẽ nhìn cô, trầm mặc nói: “Kiều Kiều, có những chuyện, sau này em sẽ hiểu thôi”

 

Hoàng Tuấn Khải bỏ lại một câu lấp lửng như vậy, sau đó rời đi.

 

Kiều Nhã Linh bần thần ngồi trên giường, trên môi nở nụ cười tự giễu. Anh lúc nào cũng nói, sau này cô sẽ hiểu. Kiều Nhã Linh không muốn hiểu, cũng chẳng bận tâm, cô mệt rồi.

 

Hoàng Tuấn Khải rời khỏi bệnh viện, lên xe đi tới Hoàng Thịnh. Trên xe, Hoàng Tuấn Khải đọc được tin tức vô cùng nóng hổi vừa mới được đăng tải. Bài báo nói về một người quản lý của người nổi tiếng đã qua đêm với một biên kịch vô cùng có tiếng tăm.

 

Nhân vật chính mà bài báo đề cập đến, không ai khác chính là Tuyết Phi. Hoàng Tuấn Khải nhìn bức ảnh tối mờ, Tuyết Phi ăn mặc mát mẻ, khoác tay một người đàn ông trung niên đi vào khách sạn. Bên dưới bình luận, không ít người chửi bới Tuyết Phi.

 

Hoàng Tuấn Khải nhếch miệng cười mỉa mai, ngày mà thanh danh Tuyết Phi bị hủy hoại, không còn xa nữa.

 

Lúc này, Kiều Nhã Linh ở trong phòng bệnh, đi đi lại lại, liên tục gọi điện thoại.

 

“Nghe máy đi” – Kiều Nhã Linh lẩm bẩm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK