Chương 389
Kiều Nhã Linh chậm chạp đứng lên, thay quần áo rồi đi ra. Quản gia Tôn vẫn đứng ở bên ngoài, trông thấy cô liền lại gần.
“Nhìn mặt cháu xanh quá, có phải công việc dạo này bận lắm không?” – Quản gia Tôn ân cần hỏi han.
Kiều Nhã Linh lắc đầu cười: “Cháu không sao đâu ạ”
Dù Kiều Nhã Linh nói thế nhưng gương mặt cô vẫn không giấu được sự mệt mỏi. Quản gia Tôn đưa cho Kiều Nhã Linh một cốc sữa ấm, nói: “Uống chút sữa đi, trông cháu chẳng có sức sống gì cả Kiều Nhã Linh nói lời cảm ơn với quản gia Tôn, sau đó uống cạn ly sữa. Quản gia Tôn thở dài nói: “Cháu ấy, chẳng biết chăm sóc bản thân gì cả. Người gầy ơi là gầy, bác nhìn mà cũng xót xa. Bác thấy mấy hôm nay cháu còn ăn ít hơn mọi ngày, có phải có chuyện gì phiền lòng không hả?”
Kiều Nhã Linh rũ mắt xuống, không nói gì. Đúng là cô đang gặp phải rất nhiều chuyện một lúc, đầu óc cô rối ren, tâm tình phức tạp. Hết chuyện này đến chuyện khác ập tới khiến cô không thể chống đỡ nổi, chỉ muốn gục ngã mà thôi. Đây là chuyện của một mình cô, cô không muốn quản gia Tôn lo lắng. Kiều Nhã Linh nhỏ giọng nói: “Cháu vẫn ổn, bác đừng lo”
Quản gia Tôn biết cô không muốn chia sẻ, bà đành nói: “Thôi được rồi, cháu đi nghỉ sớm đi”
Kiều Nhã Linh gật đầu đáp: “Vâng, hôm nay cháu sẽ ngủ ở phòng cho khách, sẽ không làm ồn ào ảnh hưởng tới Tiểu Kiệt”
Quản gia Tôn vội nói: “Tội gì phải ngủ ở phòng cho khách, nhà này bao năm nay có tiếp đón khách khứa gì đâu nên căn phòng ấy chẳng mấy khi được dọn dẹp.
Nó bừa bộn và không được ấm áp như những phòng khác, giường lại còn cứng nữa”
Kiều Nhã Linh cảm thấy căn phòng đó không đến nỗi nào, cô ở vẫn tốt. Kiều Nhã Linh đã chịu khổ quen rồi, mấy chuyện nhỏ như thế này cô không bận tâm. Kiều Nhã Linh nói: “Cháu ngủ được mà bác”
Quản gia Tôn cau mày nói: “Không được, bác không thể để cháu ngủ ở đó. Cháu bây giờ cũng như người trong nhà họ Hoàng, làm sao bác có thể đối xử với cháu qua loa thế”
Lời nói của quản gia Tôn khiến sắc mặt Kiều Nhã Linh biến đối. Kiều Nhã Linh mím môi không nói gì, mấy từ “người nhà họ Hoàng” khiến trong lòng cô có chút khó chịu. Từ khi Kiều Nhã Linh đến đây, những người trong nhà đều cho rằng cô và Hoàng Tuấn Khải đang trong một mối quan hệ mờ ám. Hoàng Tuấn Khải thậm chí còn để cô làm mẹ nuôi của Tiểu Kiệt, đây là chuyện trước giờ chưa từng xảy ra. Kiều Nhã Linh rất ghét khi bị nói là người nhà họ Hoàng, cô từ trước đến giờ, không có một chút liên quan nào đến họ cả.
Quản gia Tôn không để ý tới biểu cảm khác lạ của Kiều Nhã Linh, bà nói: “Hay là cháu ngủ ở phòng ông chủ đi, dù sao bây giờ ông chủ cũng không có ở nhà, ngủ tạm vài hôm cũng được”
Kiều Nhã Linh sửng sốt, bối “Phòng của Hoàng Tuấn Kh; Quản gia Tôn thản nhiên đáp: “Ừ, phòng ông chủ rất rộng và ấm áp, cháu vào đó ngủ sẽ thoải mái hơn”
Thật ra ai trong nhà cũng biết người duy nhất có thể ra vào phòng của Hoàng Tuấn Khải chỉ có một mình Kiều Nhã Linh. Vậy nên quản gia Tôn bảo cô vào phòng Hoàng Tuấn Khải ngủ cũng không có gì là lạ.
Hoàng Tuấn Khải chắc chắn sẽ không tức giận vì chuyện đó.
Kiều Nhã Linh không muốn vào phòng Hoàng Tuấn Khải ngủ. Căn phòng ấy, khắp nơi đều lưu lại dấu vết, mùi vị của anh, tất cả chúng sẽ kéo cô rơi vào hồi ức. Kiều Nhã Linh xua tay nói: “Không cần phải như vậy đâu ạ, cháu ngủ ở đây rất tốt. Phòng này gần với phòng của Tiểu Kiệt, có gì cháu sang với thằng bé vẫn tiện hơn.
Cháu ngủ ở đây thật sự không có vấn đề gì, bác cứ kệ cháu”
Quản gia Tôn không hiểu sao nhắc đến Hoàng Tuấn Khải là Kiều Nhã Linh lại có vẻ mặt chỉ muốn bỏ chạy. Cô đã khăng khăng muốn ở lại như vậy, quản gia Tôn cũng không ép cô nữa. Bà nói: “Vậy cháu chịu khó chút nhé!”
Kiều Nhã Linh cười nói: “Vâng”
Quản gia Tôn định quay đi thì sực nhớ ra một chuyện: “À đúng rồi, cuối tuần này cháu đưa Tiểu Kiệt đi kiểm tra sức khỏe nhé. Tiểu Kiệt cứ sáu tháng là đi kiểm tra sức khỏe định kỳ một lần. Ông chủ có lẽ phải sang tuần mới về được, vậy nên chuyện này nhờ cháu”
Kiều Nhã Linh không phản đối: “Vâng ạ, cứ để cháu đưa Tiểu Kiệt đi”
Quản gia Tôn đi xuống nhà rồi, Kiều Nhã Linh mới lặng lẽ đóng cửa phòng. Kiều Nhã Linh mệt mỏi năm lên giường, nặng nhọc nhắm mắt lại. Kiều Nhã Linh rất nhanh chìm vào giấc ngủ. Cô mơ một giấc mơ quá đỗi chân thực. Ở đó, cô nhìn thấy Kiều Tấn Phúc đang ở trong căn nhà cũ năm xưa, miệng tu một chai rượu, bộ dạng lôi thôi lếch thếch. Còn mẹ cô, người mẹ đáng thương của cô, bà vẫn còn sống ư? Bà đang ngồi bệt dưới đất lau những giọt rượu rơi vung vãi, cơ thể gầy gò tiều tụy, mái tóc rối bù và gương mặt đầy rẫy những vết bầm.
Kiều Nhã Linh muốn chạy đến đỡ mẹ mình, nhưng một thân ảnh nhỏ bé đã nhanh chóng lao đến. Kiều Nhã Linh tám tuổi yếu ớt đỡ mẹ lên, nhìn Kiều Tấn Phúc bằng ánh mắt phẫn nộ. Kiều Tấn Phúc lèm bèm nói: “Mày nhìn cái gì mà nhìn? Muốn ăn tát không hả?”
Nói xong, ông ta đập chai rượu xuống đất, mảnh vỡ văng tung tóe. Ở phía sau Kiều Tấn Phúc, Kiều Nhã Linh trông thấy Trần Mai Hương và Kiều Phương Ly áo quần thướt tha đang nhìn hai mẹ con cô bằng ánh mắt khinh thường. Trần Mai Hương cười cợt nói: “Vợ cả thì sao chứ? Bà cũng chỉ là con hầu trong nhà này thôi”