Chương 144
Giọng nói của Kiều Nhã Linh lạnh băng, Hoàng Tuấn Khải không để ý đến sự coi thường của cô, anh nhấc cằm cô lên, ánh mắt không chút độ ấm: “Sao hả? Muốn gạt bỏ hết mọi thứ à? Dù em có nói thế nào đi chăng nữa em cũng đã gắn bó mười hai năm với nhà họ Hoàng, nói quay lưng là quay lưng dễ dàng như vậy ư? Bây giờ điều anh muốn chính là như vậy đấy!”
Đúng như Hoàng Tuấn Khải nói, nhà họ Hoàng có ơn rất lớn đối với Kiều Nhã Linh, đặc biệt là Hoàng Tuấn Khải. Anh là người đã cứu vớt cô vào lúc gia đình ruồng bỏ cô, cho cô một mái nhà để sống. Mười hai năm trời nhà họ Hoàng nuôi dưỡng và dạy dỗ cô lên người, cô vẫn luôn biết ơn họ. Nếu không có họ, đã không có Kiều Nhã Linh của ngày hôm nay.
Thấy Kiều Nhã Linh không nói chuyện, Hoàng Tuấn Khải nhếch môi cười. Anh cúi đầu chạm lên môi cô, lần này Kiều Nhã Linh không phản kháng nữa. Lời nói của anh đã đánh vào tâm lý cô, khiến cô không sao cự tuyệt. Kiều Nhã Linh buông thõng hai tay, mặc anh làm gì thì làm.
Thế nhưng Hoàng Tuấn Khải có vẻ không hài lòng với thái độ miễn cưỡng của Kiều Nhã Linh, anh nói qua hơi thở: “Đừng có cứng đơ như khúc gỗ thế, mở miệng ra, ôm lấy cổ anh”
Kiều Nhã Linh nghe lời, hơi hé miệng ra, đầu lưỡi Hoàng Tuấn Khải lập tức tiến quân thần tốc. Anh kéo tay cô đặt lên cổ mình, bàn tay còn lại thì siết chặt lấy eo cô. Hoàng Tuấn Khải say mê thưởng thức đôi môi ngọt ngào của Kiều Nhã Linh, tâm trạng khó chịu được võ về trong chốc lát. Bàn tay anh cũng từ trong áo ngủ của Kiều Nhã Linh luồn vào, nhẹ nhàng xoa nắn.
Kiều Nhã Linh hoảng hốt, dù sao bọn họ cũng đang ở ngoài đường, không thể làm như vậy được. Kiều Nhã Linh ngăn cản bàn tay đang làm loạn của anh lại, thấp giọng nói: “Đừng..”
Hoàng Tuấn Khải cười một tiếng, căn nhẹ vào dái tai cô: “Không phải em rất thích sao? Xem xem, chỗ này không phải đã ướt hết rồi sao?”
Hoàng Tuấn Khải luồn tay vào trong quần con của Kiều Nhã Linh, xoa nhẹ. Kiều Nhã Linh giật nảy người, bám víu trên người anh thở dốc.
Lưng cô vừa có một dòng điện chạy qua, khiến chân cô bủn rủn muốn ngã quy xuống. Mặt Kiều Nhã Linh đỏ bừng, vừa tức vừa ngượng, cô cắn răng nói: “Chúng ta đang ở ngoài đường đấy!”
Hoàng Tuấn Khải chẳng để tâm, anh tin sẽ không có ai xuất hiện ở cái xó xỉnh này vào bây giờ. Hoàng Tuấn Khải chuyển môi xuống cần cổ Kiều Nhã Linh, tỉ mỉ gặm nhấm. Kiều Nhã Linh biết không ngăn cản được anh, đành bất lực buông xuôi. Hoàng Tuấn Khải mỉm cười hài lòng, tay anh mò đến khóa áo con của cô, dễ dàng cởi ra.
Hai khối mềm mại trước ngực cô rơi vào bàn tay nóng bỏng của Hoàng Tuấn Khải, mặc anh thỏa sức dày vò. Kiều Nhã Linh cắn môi rên rỉ, thanh âm yêu kiều của cô càng làm cho Hoàng Tuấn Khải sôi sục.
Kiều Nhã Linh chạm tay vào lồng ngực anh, các cơ của anh đã căng cứng, thể hiện sự kìm nén cực độ.
Hoàng Tuấn Khải thấp giọng thầm thì: “Kiều Kiều, thả lỏng nào”
Bóng tối càng làm cho mọi thứ thêm mờ ám, tiếng thở dốc trầm khàn của người đàn ông, tiếng rên rỉ yêu kiều của người phụ nữ hòa vào.
nhau. Da thịt hai người liền kề, hơi nóng như muốn thiêu đốt tất cả.
Hoàng Tuấn Khải vùi mặt vào ngực Kiều Nhã Linh, điên cuồng cắn mút.
Kiều Nhã Linh ngửa đầu ra sau, thân thể co rút mạnh.
Thân dưới Hoàng Tuấn Khải vừa đau vừa cứng, kêu gào muốn giải thoát. Nơi ấy đè chặt lên người Kiều Nhã Linh, khiến cô mặt hồng tim đập. Đôi mắt Hoàng Tuấn Khải như phủ một lớp sương mù, giọng anh khàn đục: “Kiều Kiều, chạm vào anh”
€ơ thể Kiều Nhã Linh run rẩy, Hoàng Tuấn Khải cầm tay cô, dẫn dắt cô vào mê cung huyền bí. Kiều Nhã Linh ngại ngùng muốn rút tay lại, nhưng bị Hoàng Tuấn Khải giữ chặt, mạnh mẽ ấn xuống dưới. Nơi ấy nóng bỏng tay, Kiều Nhã Linh không biết làm thế nào, muốn thoát ra cũng không được, cô để mặc Hoàng Tuấn Khải chi phối bản thân.
Hoàng Tuấn Khải run lên, khoái cảm ập đến khiến anh chỉ muốn lập tức tiến vào cơ thể cô. Hoàng Tuấn Khải không nhịn nổi nữa, anh gấp rút nhấc chân cô lên quấn quanh eo mình, bàn tay kéo quần nhỏ cô xuống. Thế nhưng lúc này, Kiều Nhã Linh lại mạnh mẽ ngăn cản anh lại.
Hoàng Tuấn Khải thở hổn hển, đôi mắt anh sâu không thấy đáy: “Em làm gì thế? Bỏ tay ra”
Kiều Nhã Linh tựa đầu vào lồng ngực anh, người cô đã mềm nhũn như bùn, nhưng lí trí thì đã quay trở lại. Cô cảm thấy chuyện này thật điên rồ, bọn họ đang ở trên đường mà lại đi làm chuyện đáng xấu hổ này, Kiều Nhã Linh cảm thấy rất nhục nhã. Hơn nữa, cô vẫn chưa thoát khỏi nỗi ám ảnh của ba năm về trước, cô không muốn để anh tiến vào.
Lỡ như cô lại tiếp tục có thai thì phải làm sao? Kiều Nhã Linh không muốn phá thai thêm bất cứ một lần nào nữa.
Kiều Nhã Linh đẩy người anh ra, gương mặt cô vẫn đỏ ửng, nhưng ánh mắt lại vô cùng lạnh lùng: “Như vậy là đủ rồi, anh đi đi”
Hoàng Tuấn Khải giận tím mặt, nơi ấy của anh vẫn vô cùng căng đau, vậy mà cô lại bảo anh đi sao? Trước đấy rõ ràng cô đã đồng ý, vậy mà bây giờ lại thay đổi thái độ. Hoàng Tuấn Khải cảm thấy bản thân như trò đùa của cô vậy. Hoàng Tuấn Khải tức giận nói: “Với anh thì chưa đủi”
Hoàng Tuấn Khải lại kéo Kiều Nhã Linh vào lòng, thế nhưng cô vẫn tiếp tục tránh né. Hoàng Tuấn Khải mạnh mẽ áp chế cô, cánh tay anh cứng như sắt, bao vây cô lại. Bờ môi anh lại tiếp tục cướp đoạt hơi thở của cô, cưỡng ép cô tiếp nhận mình.