Mục lục
Truyện: Tổng tài bá đạo Yêu em đến thiên trường địa cửu (full)- Hoàng Tuấn Khải - Kiều Nhã Linh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 366

 

Đặng Văn Ngữ nhíu mày, không hài lòng nhìn Hoàng Tuấn Khải: “Cái gì mà chuyện của nhà người khác, Tuyết Loan cũng sắp làm cháu dâu ông rồi còn gì? Cháu dâu bị bệnh nặng, ông không thể hỏi han một chút sao? Còn cháu, cháu đã đến thăm nó chưa đấy?”

 

Hoàng Tuấn Khải không trả lời, hoàn toàn làm lơ câu hỏi của ông ngoại mình, chỉ chăm chú gọt hoa quả. Đặng Văn Ngữ bắt đầu bực mình, lớn giọng nói: “Ông đang hỏi cháu đấy, có miệng mà không trả lời à? Có phải cháu chưa đến thăm nó đúng không?”

 

Hoàng Tuấn Khải bình thản đáp: “Vâng”

 

Đặng Văn Nghe thấy Hoàng Tuấn Khải thẳng thắn thừa nhận như vậy thì nổi trận lôi đình, quát: “Thăng ranh này! Con bé ở bên mày bao nhiêu năm nay, thân thiết với mày không khác gì người nhà. Bây giờ nó ốm đau bệnh tật, thân là chồng sắp cưới mà không đến thăm nó được một cái. Nếu không phải tao gọi mày đến đây thì có phải mày định mặc kệ con bé nằm ở trong bệnh viện không hả?”

 

Hoàng Tuấn Khải bị Đặng Văn Ngữ mắng sa sả vào mặt nhưng anh một chút tức giận cũng không có. Hoàng Tuấn Khải đã quá quen thuộc với phản ứng này của ông ngoại mình. Chỉ cần anh không để ý đến Tuyết Loan, ông sẽ lập tức nổi giận với anh. Hoàng Tuấn Khải đưa một miếng táo vừa gọt cho Đặng Văn Ngữ, thờ ơ nói: “Ông ngoại, ăn táo”

 

Đặng Văn Ngữ tức đỏ cả mặt: “Ăn cái đầu mày ấy! Tao nói từ nãy đến giờ mà mày không nghe lọt tai câu nào hả?”

 

Hoàng Tuấn Khải thở dài, nói: “Ông ngoại, chúng ta có thể đừng nói về chuyện này nữa được không?”

 

Mỗi lần về đây, Hoàng Tuấn Khải lại đau đầu nghe Đặng Văn Ngữ lảm nhảm về việc Tuyết Loan xinh đẹp, ưu tú như thế nào, hai người họ.

 

xứng đôi ra sao. Rồi ông lại nói anh phải đối xử tốt với Tuyết Loan, nhanh chóng lấy cô làm vợ. Dần dà anh không muốn về nơi này nữa thì ông ngoại lại giả vờ ốm để bắt anh tới.

 

Đặng Văn Ngữ nghe Hoàng Tuấn Khải nói vậy càng phẫn nộ hơn, ông quát lớn: “Ý mày là sao hả? Tao nhắc đến cháu dâu tao thì có vấn đề gì? Tao nói đúng chứ có sai đâu mà mày cứ lảng đi. Tuyết Loan bây giờ chẳng khác gì con cháu trong nhà chúng ta, nó là vợ chưa cưới của mày, mày phải quan tâm đến nó chứi”

 

Hoàng Tuấn Khải cau mày nói: “Đâu phải cháu không quan tâm đến cô ấy, cháu đã làm hết khả năng của mình rồi”

 

Đặng Văn Ngữ tức giận nói: “Hết khả năng của mày là như thế à? Con bé ốm nặng thì không đến thăm, một năm gặp nhau được có v: n sau lại vội vàng trở về nước.

 

Nếu tao mà là nó thì tao đã bỏ mày từ lâu rồi! Chẳng ai có thể chịu đựng được khi bị người đàn ông mình thích đối xử hời hợt vô tâm cả”

 

Hoàng Tuấn Khải mặt không biến sắc, ung dung nói: “Vậy ông bảo cô ấy bỏ cháu đi”

 

“Mày..” – Đặng Văn Ngữ cáu tiết, ông thở hồng hộc, chỉ tay vào mặt Hoàng Tuấn Khải – “Mày muốn tao tức chết phải không hả?”

 

Hoàng Tuấn Khải nhượng bộ: “Được rồi, cháu không nói nữa”

 

Đặng Văn Ngữ hừ một tiếng, ông uống một ngụm nước, sau khi bình tĩnh lại thì tiếp tục nói “Hai đứa định khi nào thì kết hôn? Đính hôn mấy năm rồi còn gì, mày đã đến tuổi lập gia đình, Tuyết Loan cũng chẳng còn nhỏ nữa.

 

Thanh xuân con gái người ta chẳng có mấy đâu, liệu mà sắp xếp đi”

 

Hoàng Tuấn Khải nghe đến chuyện kết hôn thì mặt biến sắc. Suốt mấy năm nay, đây vẫn là chuyện khiến anh canh cánh trong lòng. Hoàng Tuấn Khải nhìn ông ngoại mình, anh thấp giọng nói: “Cháu không muốn kết hôn với Tuyết Loan. Hôn nhân của cháu, cháu muốn tự mình làm chủ”

 

Đặng Văn Ngữ trừng mắt nhìn Hoàng Tuấn Khải, đanh giọng nói: “Mày nói với vẩn gì thế? Hai nhà đã có hôn ước từ nhỏ, mày cũng đã đính hôn với Tuyết Loan rồi, giờ mày nói không muốn kết hôn là thế nào? Hôn nhân không phải là trò đùa, đừng có cái kiểu thích thì lấy, không thích thì bỏ!”

 

Hoàng Tuấn Khải lạnh lùng nói: “Ông nói đúng, hôn nhân không phải trò đùa, vậy nên cháu mới không thể kết hôn với Tuyết Loan. Cháu không yêu cô ấy, cháu không muốn cô ấy phải chịu khổ khi lấy một người không yêu mình”

 

Đặng Văn Ngữ bực bội mắng: “Con bé có điểm gì không xứng với mày hả? Gia thế tốt, diện mạo lại xinh đẹp, tính cách dịu dàng tao nhã, học vấn cũng cao. Một đứa con gái toàn diện như vậy, tại sao mày lại không yêu nó?”

 

Tuyết Loan quả thực rất tốt, nhưng tình yêu, vốn không chỉ dựa trên những điều đó. Trong mắt anh, Tuyết Loan chỉ đơn thuần là một cô em gái nhỏ, không hơn không kém. Trái tim anh, chỉ có duy nhất một người phụ nữ mà thôi. Ba năm trước, khi cô biến mất, anh đã từng nghĩ mình sẽ bắt đầu một cuộc sống mới, nhưng anh đã không thể. Anh không có cách nào chấp nhận ở bên Tuyết Loan, bởi vì anh không yêu cô ấy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK