Chương 295
Kiều Nhã Linh rất cảm động với tình cảm của TK dành cho vợ mình, cô nghĩ mình nên giúp đỡ anh ta. Nhân tiện cô sẽ đi dạo phố một lúc cho tâm trạng khuây khỏa, ở nhà một mình chỉ kl cô cảm thấy tệ hơn mà thôi.
TK rối rít cảm ơn cô, nói rằng sẽ gửi quà cảm tạ cho cô, nhưng cô từ chối, nói rằng chuyện này không đáng gì. Hai người nói chuyện thêm một lúc, TK liên tục nói đến vợ mình, anh ta nhắn: [Vợ tôi ấy, thật ra cô ấy rất ngốc nghếch.]
Kiều Nhã Linh thắc mắc: [Sao anh lại nói vậy?]
TK trả lời: [Cô ấy ngốc lắm, người khác đối xử với cô ấy tốt thế nào, cô ấy cũng không biết. Thế nhưng có kẻ chỉ reo rắc cho cô ấy chút niềm tin, cô ấy lập tức dựa dẫm vào họ.]
Kiều Nhã Linh không hiểu về chuyện của anh ta cho lắm, vậy nên không biết trả lời thế nào. Có lẽ vợ của anh ta là một cô gái nhẹ dạ cả tin, anh ta sợ cô ấy bị người khác lừa gạt nên cảm thấy lo lắng.
Kiều Nhã Linh có chút đồng cảm với cô gái đó, bởi chính cô cũng là người như vậy, hôm nay cô đã bị chính người mà cô tin tưởng đâm sau lưng.
Kiều Nhã Linh nhắn lại với TK: [Anh hãy trở thành chỗ dựa vững chãi để cô ấy tựa vào, khiến cô ấy coi anh là người đáng tin cậy nhất.]
Khung chat hiện lên ba dấu chấm chứng tỏ người bên kia đang nhập tin nhắn, thế nhưng sau đó lại biến mất, cứ mấy lần như vậy, rốt cuộc TK cũng không gửi gì đến cả. Kiều Nhã Linh nhún vai, không quá để tâm đến chuyện này.
Kiều Nhã Linh nghỉ ngơi một lúc, chân cũng đã đỡ đau hơn rất nhiều, cô quyết định đi chọn nhẫn giúp TK.
Kiều Nhã Linh đến trung tâm thương mại của thành phố, vào một cửa hàng nhẫn cao cấp. Kiều Nhã Linh lập tức bị nơi này làm cho choáng ngợp, ở đây có rất nhiều kiểu nhẫn với mẫu mã đa dạng, cái nào cũng vô cùng tinh xảo và đẹp mắt là những cặp nhẫn cưới ở đây thật sự rất đẹp, chúng thể hiện sự kết nối giữa hai người, là thứ gắn kết họ trở thành vợ chồng, gia đình.
Kiều Nhã Linh lặng lẽ ngắm nhìn những chiếc nhẫn đó, trong lòng chợt cảm thấy chua xót. Nếu không phải đi chọn nhẫn giúp bạn thì cả đời này cô cũng sẽ không đặt chân tới đây. Nhìn những cặp đôi đang tươi cười chọn nhãn, Kiều Nhã Linh chỉ cảm thấy buồn bã.
Họ có người mình yêu, có người bản thân muốn ở bên cạnh cả đời, những chiếc nhẫn này sẽ làm vật chứng cho tình yêu của họ. Còn cô, cô không thể có được hạnh phúc, cũng không có cơ hội được đeo chiếc nhẫn đó trên tay.
Bởi tình yêu của cô, đã vỡ vụn từ lâu rồi.
Kiều Nhã Linh hít một hơi, rũ bỏ tâm trạng buồn bã trong lòng, tiếp tục xem những chiếc nhẫn khác. Nhẫn ở cửa hàng này cái nào cũng có nét đẹp riêng cả, Kiều Nhã Linh cảm thấy khó mà chọn được. Kiều Nhã Linh ngắm nghía không ngừng, dẫu có rất nhiều mẫu mã nhưng cô vẫn chưa thấy một chiếc nhãn nào thật sự nổi bật đến mức cô muốn lập tức mua nó.
“Ồ, chiếc nhẫn này đẹp quá!”
“Đúng vậy, tôi chưa từng nhìn thấy một chiếc nhẫn nào nhìn đơn giản mà lại có cảm thanh tao nhã nhẹ nhàng như thế này”
Mấy cô gái ở bên cạnh luôn miệng trầm trồ cái gì đó, Kiều Nhã Linh không nén nổi tò mò, đi đến chỗ họ. Tới dãy trưng bày hàng trong cùng, bước chân Kiều Nhã Linh khựng lại.
Cô mở to mắt, nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn trước mặt, khóe miệng cô cong lên. Đây chính là chiếc nhẫn mà cô đang tìm kiếm. Chiếc nhẫn này có màu hồng nhạt, phía trên đính một viên kim cương rất nhỏ, mặt trong của nó có khắc một dòng chữ “Protect”.
Kiều Nhã Linh nhìn chiếc nhẫn không rời mắt, cô cảm thấy nó rất đẹp. Ở bên cạnh còn có một bảng tên, giải thích rằng chiếc nhẫn này có tên là “Bảo vệ”
Kiều Nhã Linh không thể kìm lòng muốn chạm vào chiếc nhẫn đó, cô nói với nhân viên cửa hàng: “Tôi có thể thử chiếc nhẫn này được không?”
Người nhân viên nở nụ cười niềm nở tiến về phía cô, sau khi nhìn thấy chiếc nhãn mà cô muốn thử, có chút áy náy nói: “Xin lỗi quý khách, chiếc nhẫn này không thể thử được ạ”
Kiều Nhã Linh ngạc nhiên, muốn mua nhẫn mà lại không thể thử thì thật lạ lùng. Cũng có thể là hàng đắt tiền nên người ta làm như vậy, có lẽ ở đây họ bán theo size. Nghĩ vậy Kiều Nhã Linh bèn nói: “Vậy thì tôi lấy chiếc nhẫn này”