Chương 235
Tiểu Kiệt vui vẻ nói: “Chú Tuấn Khải trang trí cho em đó!”
Kiều Nhã Linh có chút ngạc nhiên: “Vậy à?”
Căn phòng này được bày biện ấm áp và đáng yêu, trên tường còn có nhiều hình vẽ hoạt hình nữa. Kiều Nhã Linh không nghĩ vì Tiểu Kiệt mà Hoàng Tuấn Khải lại làm những điều này, cô cho rằng đây vốn sẽ là căn phòng dành cho con trai anh cũng nên.
Nghĩ như vậy, Kiều Nhã Linh có chút bần thần, căn phòng cô gắn bó cả thời niên thiếu, giờ đây lại dễ dàng trở thành phòng của người khác.
Tiểu Kiệt nghịch một lúc thì thấm mệt, cậu nhóc vẫn còn đang ốm, cơ thể có chút khó chịu. Thấy mặt Tiểu Kiệt hơi tái, Kiều Nhã Linh vội vàng bế cậu nhóc lên, đặt trên giường.
Tiểu Kiệt ngả đầu lên gối, dẫu rất muốn ngủ nhưng cậu vẫn cố hết sức mở to mắt. Kiều Nhã Linh đã nói sẽ ở lại với cậu nhưng cậu vẫn thấy không an tâm, sợ khi cậu ngủ cô sẽ đi mất. Tiểu Kiệt nũng nịu nói với Kiều Nhã Linh: “Chị ơi, em hơi mệt rồi, chị ngủ cùng em nhé?”
Kiều Nhã Linh sửng sốt, ngủ cùng Tiểu Kiệt ư? Kiều Nhã Linh bỗng chốc lơ đễnh, dù sao đây cũng là phòng của Kiều Nhã Linh suốt mười hai năm qua. Đã ba năm rồi, cô mới trở lại đây.
Ánh nắng ấm áp tràn qua ô cửa, bò đến mu bàn chân Kiều Nhã Linh, cô bỗng chốc giật mình đứng dậy. Tiểu Kiệt ngơ ngác nhìn cô, thằng bé không hiểu chuyện gì xảy ra cả, vẫn nhỏ giọng nài nỉ: “Chị, ngủ cùng em được không?”
Khi Hoàng Tuấn Khải tỉnh lại thì đã hơn nửa tiếng trôi qua, anh nặng nề ngồi dậy, bước ra ngoài. Giấc ngủ tuy ngắn nhưng đã khiến anh dễ chịu hơn đôi chút, cơ thể cũng bớt mệt mỏi hơn.
Hoàng Tuấn Khải đi xuống dưới nhà, dặn dò dì Lam làm cơm trưa, sau đó thì đi lên phòng Tiểu Kiệt. Hoàng Tuấn Khải vừa đặt chân đến cửa thì nghe thấy giọng nói của Tiểu Kiệt vang ra.
Hoàng Tuấn Khải khựng người lại, anh không bước vào mà lại đứng yên ở bên ngoài.
Tiểu Kiệt nắm tay Kiều Nhã Linh lắc lư: “Chị lên đây nằm với em đi mà”
Kiều Nhã Linh lặng lẽ nhìn chiếc giường, rồi lại nhìn Tiểu Kiệt. Thằng bé nhìn cô bằng ánh mắt cầu xin, trái tim Kiều Nhã Linh bỗng chốc nhói lên.
Kiều Nhã Linh buồn bã thở dài, đây vốn là nơi cô đã từng thoải mái nô đùa, cùng cô trải qua những ngày tháng rực rỡ của tuổi trẻ. Khắp nơi tràn ngập những dấu ấn thuộc về cô, dẫu đã được sửa sang rất nhiều nhưng vẫn không thể xóa hết.
Ngôi nhà này, căn phòng này từng gắn liền với tuổi thơ của Kiều Nhã Linh, nhưng bây giờ cô đã không còn có bất cứ liên quan gì đến nó nữa.
Cô không phải là người nhà họ Hoàng, sự xuất hiện của cô ở đây thật là mỉa mai. Cô không có tư cách đặt chân tới nơi này, cô cũng chán ghét phải nhìn thấy nó. Kiều Nhã Linh bỗng thấy hối hận vì đã đồng ý với Tiểu Kiệt ở lại nhà họ Hoàng, kí ức giống như dòng nước nhấn chìm cô, khiến cô ngập ngụa trong đau khổ.
Kiều Nhã Linh lặng lẽ rút tay Tiểu Kiệt ra, cô nói khẽ: “Tiểu Kiệt, xin lỗi em, chị không thể ngủ với em được”
Tiểu Kiệt mở to mắt, hoang mang hỏi: “Tại sao ạ?”
Kiều Nhã Linh cắn môi, áy náy nói: “Có lẽ… chị cũng phải rời đi nữa”
Kiều Nhã Linh không muốn làm Tiểu Kiệt thất vọng, nhưng cô thật sự chỉ muốn lập tức bỏ chạy khỏi nơi này. Nếu không phải vì Tiểu Kiệt, Kiều Nhã Linh đã không bao giờ đặt chân vào căn nhà này một lần nào.
nữa. Nơi đây có quá nhiều kỉ niệm vui vẻ lẫn hồi ức đau khổ, ở lại chỉ khiến cô thêm bức bối mà thôi.
Tiểu Kiệt lo lắng ngồi dậy, bất an nói: Kiều Nhã Linh vội vàng nói: “Không có, chị làm sao có thể giận em được chứ?”
Tiểu Kiệt xị mặt: “Chị đã nói ở đây với em rồi kia mà, sao giờ lại muốn đi? Nếu không phải vì em thì tại sao chứ? Từ nãy đến giờ mọi thứ vẫn tốt mà”
Mắt Tiểu Kiệt thoáng chốc đỏ lên, thằng bé rưng rưng nhìn cô đầy đáng thương. Bàn tay Tiểu Kiệt vụng về đưa lên lau nước mắt, trông tội nghiệp đến mức khiến người ta xót xa.
Mới ban nãy thôi cậu đã hạnh phúc biết bao khi Kiều Nhã Linh đồng ý ở bên cậu, thế nhưng bây giờ cô lại đột ngột nói không thể ở lại. Tiểu Kiệt vừa buồn bã vừa sợ hãi, cậu cứ tưởng rằng mình làm gì sai khiến cho Kiều Nhã Linh không vui, vậy nên cô mới không cần cậu nữa.