Mục lục
Truyện: Tổng tài bá đạo Yêu em đến thiên trường địa cửu (full)- Hoàng Tuấn Khải - Kiều Nhã Linh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 100

 

Tiểu Kiệt cũng trừng mắt với ba: “Không phải ba mua được con, giờ lại muốn trả con về cửa hàng thú cưng sao? Con tìm ba khác thì có gì là sai chứ?”

 

Hoàng Tuấn Khải cười lạnh: “Ồ, vậy thì bây giờ ba lập tức đưa con trở về đó, xem có ai muốn mua con không?”

 

Tiệt Kiệt tức giận hét lên: “Thấy chưa, rõ ràng là ba muốn bỏ con mài Con sẽ tìm người ba khác, không cần ba nữa”

 

Nói rồi cậu nhóc túm lấy tay Kiến Quốc làm anh ta giật nảy mình.

 

Kiến Quốc nhìn hai ba con mắt lớn mắt nhỏ đấu nhau, chưa bao giờ cảm thấy muốn chạy ra khỏi đây như lúc này. Tình hình giữa hai người đang rất căng thẳng, không ai chịu yếu thế.

 

Thấy Hoàng Tuấn Khải sắp phát hỏa đến nơi, Kiến Quốc vội vàng nói: “Cậu chủ à, ông chủ sẽ không làm vậy đâu, ông chủ rất yêu thương cháu mà. Cháu không nên nói như ba thì chỉ có một thôi, không thể tùy tiện nhận ai làm ba cũng được.”

 

Anh ta hết mực khuyên ngăn cậu chủ nhỏ, nếu Tiểu Kiệt cứ khăng khăng muốn anh ta làm ba thì anh ta chết chắc. Kiến Quốc vẫn còn muốn sống, anh ta còn chưa lập gia đình, nhà còn có cha mẹ già, không thể để mất việc như vậy được.

 

Tiểu Kiệt dù sao cũng chỉ là một cậu nhóc ba tuổi, đấu không lại ba mình. Trước ánh mắt đầy đe dọa của Hoàng Tuấn Khải, cậu nhóc đành chịu thua, phụng phịu không nói lời nào nữa. Hoàng Tuấn Khải lúc này mới thu sát khí trên người lại, lạnh nhạt nói một cậu: “Lần sau còn dám nói vớ vẩn nữa thì con không xong đâu”

 

Tiểu Kiệt nhân lúc Hoàng Tuấn Khải không để ý, làm mặt xấu lè lưỡi với anh. Ba không thương cậu thì thôi, đợi cậu lớn hơn rồi, nhất định sẽ đi tìm gia đình của mình!

 

 

Tiểu Kiệt làu bàu nói với ba: “Nếu ba thích đi học thế đi tự đi đi, bắt con đi làm gì”

 

Hoàng Tuấn Khải lạnh mặt, nghiêm khắc nói “Dạo này con hư quá nhỉ? Có phải thiếu đòn rồi không? Đừng tưởng là trẻ con thì ba không đánh nhé!”

 

Tiểu Kiệt không dám ho he câu nào nữa, ngoan ngoãn để ba thay đồ cho mình. Cậu nhóc mặc một chiếc áo đồng phục màu vàng đáng yêu, trên đầu đội một chiếc mũ kẻ, sau lưng đeo balo hình con gấu ngộ nghĩnh. Trông cậu nhóc rất lanh lợi hoạt bát, khiến Hoàng Tuấn Khải không nhịn được véo má cậu một cái. Tiểu Kiệt chu miệng, bực bội nói: “Không cho ba chạm vào con”

 

Hoàng Tuấn Khải nhướn mày, đưa tay lên véo loạn trên người thằng nhóc. Tiểu Kiệt bị chọc buồn, cười khanh khách. Hai ba con đùa giỡn với nhau một hồi, sau đó mặt ai nấy cũng tươi tỉnh đi xuống lầu. Dì Lam nhìn thấy bộ dạng đáng yêu của Tiểu Kiệt, mỉm cười xoa đầu cậu: “Tiểu Kiệt đi học vui vẻ nhé!”

 

Tiểu Kiệt bưồn bưồn đáp: “Vâng ạ”

 

Tiểu Kiệt ngồi trên xe, nhìn ra cửa sổ ngó đông ngó tây. Cậu nhóc có chút bồn chồn, bàn tay xoắn lại không ngừng. Tiểu thật sự không muốn đến trường, cậu chưa bao giờ rời xa khỏi nhà, không khỏi cảm thấy sợ hãi.

 

Thế giới của cậu bấy lâu nay chỉ có ba, người hầu trong nhà và những món đồ chơi được ba mua tặng, mấy ngày hôm nay thì có thêm Cơm Cuộn nữa.

 

Nhìn dòng người hối hả lướt qua, Tiểu Kiệt bỗng thấy căng thẳng. Hoàng Tuấn Khải ở bên cạnh nhận ra Tiểu Kiệt đang lo lắng, vỗ đầu cậu an ủi: “Không sao đâu, đến trường cô giáo sẽ dạy con học hát, con sẽ có rất nhiều bạn để chơi cùng. Nhất định sẽ vui hơn ở nhà nhiều!”

 

Tiểu Kiệt hấp háy mắt: “Thật ạ?”

 

Hoàng Tuấn Khải mỉm cười: “Đương nhiên rồi”

 

Tiểu Kiệt bớt sợ sệt hơn một chút, ngoan ngoãn chờ đợi đến trường.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK