Chương 21 Sự thật đau lòng
Kiều Nhã Linh vẫn chờ đợi câu trả lời của Hoàng Tuấn Khải, mặc dù cô đã chắc chắn đến 8 phần, nhưng cô vân muốn nghe anh tự nói ra. Trong xe là một mảnh tĩnh lặng, chỉ có tiếng động cơ xe đang chạy. Gương mặt cố tỏ ra bình tĩnh của Hoàng Tuấn Khải cũng không dấu được cảm xúc lo lãng đang dần xuất hiện Hai người đối mặt với nhau một lúc lâu, cuối cùng Hoàng Tuấn Khải nói “Đúng vậy.”
“Đã biết trước câu trả lời, nhưng khi chính miệng anh thừa nhận, cô vẫn thấy uất ức tức giận tràn đầy trong lòng. Không khí giữa hai người như đóng băng, Kiều Nhã Linh cảm thấy đến hít thở cũng khó khăn Cô không ngờ anh lại dùng cách hèn hạ này để lôi kéo cô trở lại. Anh có hiểu được cô đã mong đợi công việc này thế nào không, vậy mà anh có thể trong phút chốc phá hủy tan tành hi vọng của cô, ước mơ của cô..
“Sao anh có thể làm như vậy? Anh có biết bản thân bây giờ đã trở nên khốn nạn thế nào không?” – Kiều Nhã Linh hét lên, trái tim cô như vỡ vụn, nồi đau biến thành giọt nước mắt đong đầy khóe mi.
Hoàng Tuấn Khải hiểu rằng một khi nói cho cô biết sự thật thì cô sẽ giận anh thế nào, anh cũng đã lường trước được mọi chuyện. Nhưng nhìn gương mặt đầy ủy khuất và thất vọng của cô, anh lại thấy vô cùng đau lòng.
“Anh xin lỗi”
“Anh xin lỗi thì có ích gì? Công việc của tôi có thể trở lại sao? Tôi đã van xin anh đừng can thiệp vào cuộc sống của tôi nữa, nhưng sao anh hết lân này đến lân khác khiến nó đảo lộn. Nỗi đau anh gây ra cho tôi còn chưa đủ hay sao, mà giờ anh còn giáng một cái tát đau đớn vào mặt tôi nữa. Người khác có thể ức hiếp tôi, riêng anh thì không! Anh không có tư cách!”
Cô cứ tưởng mình bị cấp trên ức hiếp nên trách họ, nhưng thật ra là bị anh dät mũi. Cảnh tượng cô kể lể sự uất ức với anh vừa nãy thật mỉa mai làm sao. Kiều Nhã Linh lau đi những giọt nước mắt đang chảy, tức tối nói: “Anh đóng kịch cũng thật giỏi, đâm sau lưng tôi nhưng lại tỏ vẻ không biết gì. Còn giả nhân giả nghĩa nói báo thù giúp tôi, tất cả chỉ là kế hoạch của anh mà thôi!”
Hoàng Tuấn Khải không phủ nhận bởi vì muốn đưa cô về bên mình nên đã nghĩ ra cách đó. Chỉ có điều anh không ngờ lại bị cô phát hiện nhanh chóng như vậy. Anh cứ tưởng ra tay mua toàn bộ Tôn Hoàng sẽ khiến cô mủi lòng cảm động, nhưng mọi chuyện lại không được như anh mong muốn.
“Có phải anh muốn tước đoạt hết mọi thứ của tôi không? Khiến tôi thân bại danh liệt mà cầu xin sự giúp đỡ của anh? Hoàng Tuấn Khải anh thật đáng kinh tởm, sao anh lại trở thành một kẻ khốn nạn như bây giờ.”
Hoàng Tuấn Khải để mặc cô trút giận lên người anh, khuôn mặt thanh tú đầm đìa nước mắt của cô khiến anh không sao cất lên lời. Anh muốn lau đi những giọt lệ của cô, muốn võ vê cô như ngày xưa, tiếc rằng cô sẽ không bao giờ nhìn anh bãng đôi mắt Trong trẻo an tâm nữa, mà là cái nhìn đầy hoài nghi bất mãn Kiêu Nhã Linh gào thét đến khản cả họng, cô bất lực ôm mặt. Cô chưa bao giờ nghĩ rằng Hoàng Tuấn Khải sẽ mang lại cho cô nhiều bất hạnh đến như vậy. Anh từng là nguồn sống, hạnh phúc của cô, nhưng sao giờ đây anh lại luôn khiến cô đau lòng Hoàng Tuấn Khải chậm rãi nói “Anh đã nói sẽ mua lại Tôn Hoàng, đến lúc đó em hãy quay lại đấy làm việc. Thay vì làm một nhân viên nhỏ bé bị bắt nạt, như vậy không phải tốt hơn sao?”
“Tôi không cần! Anh nghĩ sau mọi chuyện anh làm tôi còn có thể chấp nhận những gì anh an bài sao? Anh đẩy ngã tôi xuống rồi đưa tay kéo tôi lên, nhưng thứ khắc sâu trong đầu tôi là khoảnh khắc đau đớn khi bị ngã chứ không phải biết ơn khi anh đưa tay ra giúp đỡ. Những tổn thương anh gây ra không cách nào xóa đi được đâu!”
Hoàng Tuấn Khải trâm mặc nhìn cô, cả người cô đang run lên vì giận dữ, nước mắt không ngừng chảy. Thì ra trở về bên anh lại khó khăn đến như thế. Trong lòng cô đã có sự oán giận anh sâu sắc, đôi mắt cô chỉ toàn hận thù. Anh chỉ đang cố hết sức để thu hẹp khoảng cách của hai người lại. Khoảng thời gian cô biến mất, anh đã luôn sống trong u buồn, cô chính là hạnh phúc của anh, anh không thể nào buông tay cô “Vậy em muốn như thế nào, em nói đi, anh nhất định sẽ đáp ứng.”
Kiều Nhã Linh cười nhạt: “Yêu cầu của tôi trước giờ vẫn không thay đổi, là anh biến mất khỏi cuộc đời tôi đi.”
“Kiều Kiều, anh có thể đồng ý mọi yêu cầu, trừ việc buông tay em. Dù em có hận anh thế nào đi chăng nữa, anh cũng chỉ muốn em bên cạnh.”
Hoàng Tuấn Khải chạm tay lên bờ vai cô, muốn an ủi, nhưng cô thẳng thừng hất ra “Đừng chạm vào tôi! Hoàng Tuấn Khải, tôi sẽ không bao giờ nghe theo những sự sắp đặt của anh. Anh có dùng cách bỉ ổi này để ép tôi trở về bên mình, tôi cũng sẽ không dễ dàng khuất phục đâu”
Kiều Nhã Linh tự nhắc nhở mình phải thật mạnh mẽ, cô hận anh vì đã hủy hoại cuộc sống của cô. Chỉ một câu nói từ anh mà đứa con của cô đã phải chết oan uổng. Kiều Nhã Linh luôn nhắc nhở bản thân đã đau khổ thể nào trong ba năm qua, vì vậy cô sẽ không bao giờ tha thứ cho anh “Kiều Kiêu, chỉ cần em trở lại, anh sẽ không làm khó em nữa. Em biết rồi đấy, một khi anh mong muốn thứ gì, nhất định sẽ đoạt lấy bằng mọi giá.
Em có thể không chấp nhận anh, từ chối những thứ anh dành cho em, nhưng em không thể ngăn cản anh tiến về phía em.”
Hoàng Tuấn Khải nhìn sâu vào đôi mất cô, gương mặt anh dịu dàng lại cương quyết, như thể ấn định cả đời sẽ ở bên cô, Kiều Nhã Linh hoảng hốt cụp mắt lại, sao anh nhìn cô bằng ánh mắt thâm tình đến thế. Rõ ràng anh đã đối xử hết sức tàn nhãn với cô, nhưng lại nhất định muốn cô trở về bên anh. Cô không thể hiểu nổi, có lẽ từ trước đến giờ, Kiều Nhã Linh vốn dĩ không hề hiểu anh.
“Rốt cuộc tôi đối với anh là gì? Tôi nghĩ rất nhiều rồi nhưng không thể nào hiểu được, nếu tôi quan trọng với anh đến thế, vậy sao anh lại không ngừng tổn thương tôi? Nếu anh quan tâm đến tôi thì đã chẳng làm những chuyện thế này. Đây là cách anh thể hiện tình cảm với tôi sao? Nếu vậy thì thứ tình cảm của anh thật đáng sợi”
Thấy Hoàng Tuấn Khải không sao trả lời nổi, Kiều Nhã Linh lại cảm thấy vô cùng thất vọng. Đúng như suy nghĩ của cô, anh đâu hề để tâm đến cô. Ở bên cô đã trở thành thói quen, nên anh mới cố gảng đưa cô trở lại. Tình cảm anh dành cho cô không phải tình yêu nam nữ, mà chỉ là thói quen không sao thay đổi mà thôi Giờ Kiêu Nhã Linh không muốn ở trên xe cùng anh một giây phút nào nữa, cô lạnh nhạt nói: “Thả tôi xuống, tôi muốn đi về.”
Kiều Nhã Linh đã thôi khóc, cô tỏ ra kiên cường lạnh nhạt, nhưng đôi mắt ửng đỏ đầy thê lương đã bán đứng vỏ bọc mạnh mẽ của cô. Hoàng Tuấn Khải bỏ ngoài tai yêu cầu của cô, Kiều Nhã Linh lặp lại câu nói vừa rồi: “Tôi nói thả tôi xuống! Tôi không muốn ngồi cùng anh cũng không muốn đi đâu với anh cả.”
Hoàng Tuấn Khải lạnh lùng nói: “Tiếp tục đi.”
“Anh có ý gì? Tôi nói muốn xuống xe anh không nghe rõ sao? Giữa chúng ta không còn gì để nói nữa”
Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên cắt ngang cuộc nói chuyện của hai người. Không khí căng thẳng cũng vì thế mà dịu xuống, Hoàng Tuấn Khải nhận điện thoại.
“Ba nghe.”
“Ba đi làm rồi ạ? Con tìm khắp nhà không thấy ba đâu cả.” Giọng trẻ con còn ngái ngủ vang lên, có chút hờn dõi.
Kiều Nhã Linh nhận ra giọng nói này, đây chính là Tuấn Kiệt — con trai anh. Cậu bé này có vẻ rất quấn anh, mở mắt ra không thấy ba bên cạnh liền gọi điện. Chắc anh luôn dành thời gian quan tâm chăm sóc con, nên thăng bé mới dựa dẫm vào anh như thế. Không ngờ một người cuồng công việc như Hoàng Tuấn Khải lại hết lòng chăm sóc con trai như Vậy, thật khiến người khác phải ghen tị Anh dịu giọng trả lời: “Ù, hôm nay ba không ở nhà với Tiểu Khải được, con ăn sáng rồi chơi với Cơm Cuộn nhé, hoặc bảo bà Lam dắt đi chơi.”
“Hôm nay ba đi đâu thế?”
“À, ba đang đi gặp một cô xinh đẹp, nhưng cô ấy đang giận ba”
Hoàng Tuấn Khải liếc nhìn cô, Kiều Nhã Linh bỗng nhiên bị anh nhắc đến, mở to mắt nhìn anh, tỏ vẻ muốn hỏi anh đang làm cái gì thế. Đứa bé nghe anh nói vậy liền nghĩ cách giúp ba mình “Ba thơm thơm cô xinh đẹp một cái đi ạ, như thế thì cô sẽ không giận ba nữa đâu. Mỗi lần con giận dõi, ba đều thơm con mà.”
Hoàng Tuấn Khải bật cười, đến cả Kiều Nhã Linh đang bực mình cũng không nhịn được cong khóe môi. Trẻ con đúng thật là ngây thơ đáng yêu, mọi vấn đề trong mắt chúng đều thật đơn giản Tiểu Kiệt bỗng nhiên hỏi: “Ba ơi, cô xinh đẹp ấy là ai thế ạ? Tiểu Kiệt có thể gặp cô được không?”
Kieu Nhã Linh ngấn người, đứa bé này muốn gặp cô ư? Hoàng Tuấn Khải ở bên cạnh mỉm cười âu yếm: “Được chứ, lúc nào đấy ba đưa Tiểu Kiệt đi gặp cô nhé.”
Kiều Nhã Linh trừng mắt lườm anh, sao cô lại phải đi gặp con trai anh chứt Hai người có quan hệ gì đâu, gặp thằng nhỏ có khi Kiều Nhã Linh lại thấy khó chịu. Hoàng Tuấn Khải nhìn cô cười cười, hai người họ lại tiếp tục trò chuyện vui vẻ. Chủ đề của những đứa trẻ dường như không bao giờ kết thúc, nhưng lại không khiến người lớn chán ghét chút nào.
Trong lòng Kiều Nhã Linh càng chắc chắn giờ Hoàng Tuấn Khải đã có.