Chương 340
Kiều Nhã Linh chắc nịch đáp: “Bồi thường thì bồi thường!”
Hoàng Tuấn Khải nhướn mày: “Được thôi, tiền bồi thường là 10 tỷ”
Kiều Nhã Linh: “..”
Hôm đó cô không hề đọc bản thỏa thuận mà cứ thế ký tên, bây giờ cô mới biết là mình đã tự lấy đá đập vào chân. Kiều Nhã Linh tức giận nói: “Tôi sẽ kiện anh tội lừa gạt!”
Hoàng Tuấn Khải ung dung nói: “Luật pháp đối với anh cũng vô dụng thôi. Với lại em không có bằng chứng thì định kiện anh kiểu gì? Giấy trắng mực đen, tự em ký vào bản thỏa thuận chứ anh đâu có ép em”
Kiều Nhã Linh tức đến hộc máu, nhưng cô lại không cãi được lời nào. Quả thực tự cô chấp nhận bản thỏa thuận đó mà chẳng ai ép buộc cả, nếu kiện anh, người thua chắc chắn là cô. Kiều Nhã Linh điên tiết nói: “Dù sao tôi cũng không đồng ý, anh nghĩ gì mà bảo tôi nuôi con của anh với người khác, đừng hòng!”
Kiều Nhã Linh kiên quyết không chịu chấp nhận làm mẹ nuôi Tiểu Kiệt, cô cảm thấy bản thân đã bị Hoàng Tuấn Khải lừa đưa vào tròng.
Cả quãng đường sau đó Kiều Nhã Linh liên tục phản đối, đòi hủy bản thỏa thuận. Hoàng Tuấn Khải trước sau như một yên lặng lái xe, để mặc cô làm loạn. Lúc đưa Kiều Nhã Linh về đến nhà, Kiều Nhã Linh nổi giận đùng đùng xuống xe. Hoàng Tuấn Khải mặt dày đi theo cô, Kiều Nhã Linh cáu tiết, đuổi anh đi: “Ai cho anh vào nhà tôi? Nơi này không chào đón anh, mời anh đi cho: Thế nhưng cô đuổi thế nào Hoàng Tuấn Khải cũng không chịu đi, còn lấy lý do uống nhiều rượu nên đau đầu, đòi ở lại nhà Kiều Nhã Linh.
Kiều Nhã Linh chỉ là một cô gái yếu ớt, không sao đấu lại với một người đàn ông sức dài vai rộng như Hoàng Tuấn Khải. Anh cứ thế xông vào nhà Kiều Nhã Linh, ngồi chình ình trên ghế trong phòng cô.
“Anh sẽ ở đây một đêm” – Hoàng Tuấn Khải bình thản tuyên bố.
Kiều Nhã Linh thở hồng hộc, phẫn nộ nhìn anh. Sau đó có dùng hết sức lực đá anh ra khỏi phòng, trước khi đóng cửa, cô mở miệng đe dọa: “Anh mà bước chân vào đây tôi sẽ tống anh ra ngoài!”
Kiều Nhã Linh đóng sầm cửa lại, Hoàng Tuấn Khải trừng mắt với cánh cửa lạnh tanh, mí mắt giật giật
Hoàng Tuấn Khải khó khăn lắm mới vào được nhà Kiều Nhã Linh, anh làm sao dễ dàng bỏ qua cho cô được. Hoàng Tuấn Khải gõ cửa, mặt dày nói: “Kiều Kiều, anh ngủ ở đâu?”
Giọng nói bực bội của Kiều Nhã Linh vọng ra: “Sô pha!”
Hoàng Tuấn Khải quay ra đăng sau, nhìn thấy chiếc sô pha màu kem nhỏ xíu của Kiều Nhã Linh. Hoàng Tuấn Khải đen mặt, chủ tịch của tập đoàn Hoàng Thịnh, người thừa kế của nhà họ Hoàng mà lại phải ngủ trên chiếc ghế chật hẹp kia ư? Hoàng Tuấn Khải đương nhiên không thể chấp nhận, anh điên cưồng gõ cửa: “Kiều Kiều, em không thể đối xử với anh như vậy được”
Mặc cho Hoàng Tuấn Khải nói gì, Kiều Nhã Linh cũng mặc kệ anh.
Cô để cho anh vào nhà của mình đã là nhân nhượng lắm rồi, anh lại còn được voi đòi tiên, đúng là vô liêm sỉ! Hoàng Tuấn Khải sau một hồi phản đối vô hiệu thì bất đắc dĩ ra ngoài. Hoàng Tuấn Khải nằm trằn trọc mãi trên ghế sô pha vẫn không ngủ được. Anh nhìn chằm chằm cánh cửa phòng im lìm của Kiều Nhã Linh, bên trong tối ôm, có lẽ cô. đã ngủ rồi.
Hoàng Tuấn Khải nhớ lại những lời Kiều Nhã Linh nói khi còn ở trên xe, trong lòng có chút khó chịu. Quả nhiên chỉ cần liên quan đến anh, cô đều nhẫn tâm ruồng bỏ mọi thứ. Giống hệt như ba năm trước đó, cô đã từ bỏ Tiểu Kiệt khi cái thai mới được bảy tháng tuổi. Hoàng Tuấn Khải nhắm mắt lại, cái ngày kinh hoàng ấy vẫn luôn hiện rõ trong tâm trí anh.
Hoàng Tuấn Khải không thể gạt được những suy nghĩ đó ra khỏi đầu.
Kiều Nhã Linh hận anh đến mức phá bỏ đứa con của hai người họ một cách thầm lặng mà không cho anh biết.
“Hoàng Tuấn Khải, tôi không muốn mang thai con của anh”
Giọng nói cay nghiệt của Kiều Nhã Linh liên tục vang lên trong đầu Hoàng Tuấn Khải. Đã là nửa đêm nhưng Hoàng Tuấn Khải vẫn không thể ngủ, anh chậm rãi ngồi dậy. Hoàng Tuấn Khải hút một điếu thuốc, ánh trăng chiếu qua cửa sổ, gương mặt trầm lặng của anh ẩn hiện mờ.
nhạt. Hoàng Tuấn Khải thở một hơi thật dài, đôi mắt anh đen thãm, phảng phất một nỗi buồn thầm lặng. Hoàng Tuấn Khải dụi thuốc, anh đứng lên, từ từ tiền về cửa phòng Kiều Nhã Linh.
Hoàng Tuấn Khải đưa tay lên gõ cửa, nhỏ giọng gọi: “Kiều Kiều?”
Bên trong không một tiếng động, im ắng đến mức chỉ nghe được tiếng kim đồng hồ đang chạy. Hoàng Tuấn Khải chậm rãi xoay tay nắm cửa, dưới ánh đèn vàng nhạt tỏa ra từ đầu giường, Kiều Nhã Linh nằm co người lại, mắt nhắm nghiền.
Hoàng Tuấn Khải lặng lẽ bước đến cạnh giường, anh hơi khom người, rũ mắt ngắm nhìn cô. Mái tóc đen mượt của cô có chút lòa xòa, gương mặt trắng trẻo sạch sẽ, cánh môi nhỏ hơi hé mở. Kiều Nhã Linh khi ngủ ngoan ngoãn lại đáng yêu, khác hắn dáng vẻ lạnh lùng xa cách khi cô tỉnh dậy.
Kiều Nhã Linh dường như mơ thấy gì đó, lông mày cô nhíu chặt, vẻ mặt vô cùng đau đớn. Kiều Nhã Linh đột nhiên mở miệng, thanh âm của cô khẩn thiết lại hoảng loạn: “Tuấn Khải.”
Hoàng Tuấn Khải cứng người, anh đờ đẫn nhìn Kiều Nhã Linh. Mắt cô vẫn nhắm, miệng thì không ngừng gọi: “Tuấn Khải, Tuấn Khải.
Trái tim Hoàng Tuấn Khải mềm nhũn, giống như có một dòng nước ấm chảy qua mọi ngóc ngách, rất đỗi dịu dàng. Hoàng Tuấn Khải không kìm được nở nụ cười, anh đưa tay lên, chạm nhẹ vào gương mặt cô, âu yếm vuốt ve. Khi tỉnh giấc, cô sẽ lại là một Kiều Nhã Linh lạnh lùng căm ghét anh, sẽ tổn thương anh băng những lời nói cay nghiệt. Chỉ khi màn đêm buông xuống, cô mới cởi bỏ lớp mặt nạ trên mặt xuống. Kiều Nhã Linh vẫn là cô gái của nhiều năm về trước, yếu đuối và dễ tổn thương.