Mục lục
Truyện: Tổng tài bá đạo Yêu em đến thiên trường địa cửu (full)- Hoàng Tuấn Khải - Kiều Nhã Linh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 14

Kiều Nhã Linh thất thểu bước đi trên phố, bây giờ đã là đêm muộn, nhưng đường phố vẫn nhộn nhịp người qua lại. Hoàng Tuấn Khải không đuổi theo Kiều Nhã Linh nữa, cô an toàn rời đi. Cô ôm lấy cơ thể mình, cố gắng đem lại chút hơi ẩm cho bản thân. Kiều Nhã Linh ngẩn người ngồi trước trạm chờ xe buýt, đơn độc ngắm nhìn dòng người vội vã lướt qua.

Một người đàn ông cao lớn với khuôn mặt thâm trầm ngồi trong chiếc xe ô tô sang trọng đỗ ở ven đường; ánh mắt chăm chú nhìn Kiều Nhã Linh. Dương – người lái xe quay lại nhìn anh “Chủ tịch, còn cô chủ thì sao a?” Anh khẽ thở dài, nhíu mày mệt mỏi.

Dương rất lâu rồi mới thấy dáng vẻ bất lực này của cậu chủ. Cậu chủ trước giờ vốn lạnh nhạt và ít nói, nhưng chuyện nào liên quan đến cô chủ đều vô cùng quan tâm lo lắng, cũng chỉ nở nụ cười với một mình cô chủ. Hoàng Tuấn Khải thu ánh mắt lại, ngả đầu trên chiếc ghế, mở miệng: “Tìm tất cả tư liệu của cô ấy cho tôi, bao gồm địa chỉ nhà, nơi làm việc…

“Vâng.

“Phải người đi theo cô ấy nữa, nhưng nhớ cẩn thận một chút, nếu cô ấy tiếp tục làm ở club thì báo cho tôi. Luôn nhớ phải bảo vệ an toàn cho cô ấy, chỉ cần có kẻ nào gây khó dễ thì xử lý luôn!”

“Vâng, chủ tịch, vậy anh định làm thế nào để đưa cô chủ về?”

Hoàng Tuấn Khải trầm mặc một lúc, giờ quả thật rất khó để thuyết phục cô trở lại. Thái độ của cô vô cùng kiên quyết, giờ chỉ có cách ép buộc cô trở về bên mình. Cách đó sẽ làm cô càng thêm hận anh, nhưng chỉ cần cô quay lại, cách gì anh cũng sẽ làm.

“Tôi tự có sắp xếp. À mà chuyện tôi trở về

Việt Nam nhớ đừng tiết lộ ra ngoài, tôi không muốn gặp phiền phức.

“Tôi hiểu rồi.”

Hoàng Tuấn Khải nhắm mắt lại: “Đi thôi.” Chiếc xe lao nhanh trên đường, để lại lớp khói bạc dần biến mất trong không khí.

Xe buýt rất nhanh chạy đến, Kiều Nhã Linh lên xe, trả tiền vé, sau đó an vị tại một chỗ ngồi cạnh cửa sổ. Kiều Nhã Linh lẳng lặng ngắm nhìn thành phố qua lớp kính mờ đục. Kiều Nhã Linh lấy điện thoại ra, gọi cho người quản lý ở công ty bao cao su.

“Alo, em Linh đây, mai em nghỉ nhé?”

“Đã bán hết hàng chưa?”

“Em bán hết cả cho ngày mai rồi.”

Đầu bên kia ngạc nhiên: “Nhanh vậy à? À mà này, tối nay em có xích mích với cậu chủ Hàn à? Anh ta gọi điện tới nói muốn báo cáo em cho cấp trên đấy.”

Kiều Nhã Linh đau đầu bóp trán, cô biết ngay anh ta không dễ dàng buông tha cho mình mà. Cô nhanh chóng giải thích: “Em chẳng làm gì anh ta cả, mà là anh ta suýt chút nữa thì cưỡng bức em, em chỉ phản kháng lại. Em chưa kiện anh ta thì thôi, anh ta dám vụ oan giá họa cho em, tên khốn! “Thế à, em không sao chứ? “Em vẫn ổn, nhưng tinh thần không tốt lắm, nên mại muốn nghỉ một hôm “Được rồi chị sẽ báo lại cho sếp tổng, mai em nghỉ ngơi đi.

Kiều Nhã Linh đáp lại một tiếng, cúp máy. Cô hít vào một hơi thật sâu, cố gắng xua đuổi nỗi buồn ứ đọng trong lồng ngực. Một lúc sau, điện thoại của cô đổ chuông. Cô cúi xuống nhìn, là số lẽ, nhưng lại vô cùng quen thuộc với cô. Kiều Nhã Linh chần chừ một lúc, cuối cùng cũng nhận điện thoại.

“Em về nhà rồi chứ “Tôi đang trên đường về

Phía bên kia trầm mặc một lúc, mãi sau Hoàng Tuấn Khải mới cất tiếng.

“Chuyện ngày hôm nay tạm thời đừng suy nghĩ đến nữa, anh biết em cần thời gian, anh chờ được.

Kiều Nhã Linh siết chặt điện thoại, có rất muốn nói những lời khiến anh đau lòng, nhưng rồi cô chỉ im lặng. Hoàng Tuấn Khải không thấy cô trả lời, anh thở dài nói: “Nhớ chăm sóc bản thân cho tốt, em gầy quả. Đừng cật lực kiếm tiền như thế, cũng phải nghĩ cho sức khỏe nữa.

Những lời nói quan tâm của anh khiến cô bực bội, sao anh có thể dùng giọng điệu như chưa có gì xảy ra như thế. Nếu anh thực sự quan tâm cô, anh đã chẳng khiến cô đau lòng.

“Anh dành sự quan tâm của mình cho gia đình anh đi, tôi không cần “Em cũng chính là gia đình của anh.

Kiều Nhã Linh cần chặt môi, làm gì có gia đình nào lại đối xử với nhau như thế. Thấy cô im lặng không trả lời, Hoàng Tuấn Khải đành nói: “Được rồi, anh cúp máy đây.

Kiều Nhã Linh lẳng lặng nhìn chiếc điện thoại, khẽ thở dài. Đang ngồi ngần ngơ, bằng nhiên Kiều Nhã Linh nhớ đến một việc. Cô mở điện thoại lên mạng tìm kiếm, cô muốn xem anh về nước khi nào. Nhưng tất cả chỉ hiền thị thông tin cũ về Hoàng Tuấn Khải và tập đoàn Hoàng Thịnh, không có một tin tức nào liên quan đến việc anh về nước.

Thật ra đối với một doanh nhân thì thông tin về người đó vốn không được quan tâm nhiều. Nhưng Hoàng Tuấn Khải thì khác, anh không những là người đứng đầu tập đoàn nổi tiếng cả nước, mà còn là người anh tuấn vô song khiến bao nhiêu phụ nữ mê mệt. Tên tuổi của anh xuất hiện rất nhiều trên báo kinh doanh cũng như tạp chí phụ nữ, người ta cho rằng anh chính là mẫu hình lý tưởng của người đàn ông hiện đại bây giờ.

Mắt Kiều Nhã Linh sáng lên, đây đúng là cơ hội tốt của cô. Nếu cô viết báo về tin anh về nước, nhất định sẽ trở thành tin tức hàng đầu. Vừa hay Kiều Nhã Linh là phóng viên thực tập của tòa soạn giải trí Tôn Hoàng, cô phải tận dụng cơ hội này mới được.

Thực ra một năm trước Kiều Nhã Linh đã tốt nghiệp đại học chuyên ngành báo chí. Nhưng mãi vẫn chưa tìm được việc, vì vậy cô vừa làm việc bán bao cao su ở club vừa vất vả đi tìm việc. Khó khăn lắm cô mới được nhận làm phóng viên thực tập tại Tô Hoàng.

Kiều Nhã Linh vừa trải qua hơn 2 tháng thực tập, giờ cô cần viết một bài báo có lượt thu hút lớn để chính thức được nhận vào làm. Vậy nên chuyện Hoàng Tuấn Khải về nước chính là một tin tức sốt dẻo. Nhưng để chắc chắn, Kiều Nhã Linh vẫn nên thăm dò một chút.

Cô mở điện thoại, gọi điện cho một người đồng nghiệp khá thân ở công ty. Cô nàng này được mệnh danh là thánh thông tin, chuyện gì cũng biết, còn biết trước khi có tin trên báo nữa.

“Alo, Phương à, cậu biết Hoàng Tuấn Khải của tập đoàn Hoàng Thịnh không?”

Cô gái tên Phương kia có lẽ bị cô gọi lúc đang ngủ nên mơ màng chưa rõ.

“Hả? À biết, thì sao?”

“Anh ta vẫn đang ở nước ngoài hả?”

“Hình như là thế, nhà cậu hỏi thế làm gì ?”

Kiều Nhã Linh cười cười, quả thực chưa ai biết tin này cả. Tin tức duy nhất về anh gần đây chính là việc anh qua Mỹ sinh sống, sau đó thì không có một tin tức nào khác xuất hiện. Hoàng Tuấn Khải là một người rất bảo vệ hình ảnh cá nhân, cô đương nhiên biết. Nếu tin tức này bị truyền ra ngoài, anh nhất định sẽ tức chết.

“Không có gì, tẹo nữa sẽ có một bất ngờ đó.” Nói rồi cô cúp máy.

Kiều Nhã Linh mỉm cười đắc thắng, cô lôi chiếc laptop trong túi xách ra, bắt đầu soạn tin. Kiều Nhã Linh viết một tràng dài về thông tin cá nhân cơ bản của anh, sau đó đề cập đến chuyện Hoàng Tuấn Khải đã về nước, tối ngày hôm nay có mặt tại Luxury Club, còn nhấn mạnh người đàn ông tài phiệt này hiện tại càng phong độ hấp dẫn hơn xưa. Xong xuôi mọi thứ, cô gửi cho chị Cầm kiểm duyệt, người đó là cấp trên của cô ở tòa soạn.

Trong lòng Kiều Nhã Linh nóng như lửa, cô rất nóng lòng muốn biết tin tức này sẽ bùng nổ như nào. Nhất định mạng xã hội sẽ nổ tung, điên cuồng tìm kiếm thông tin về anh. Mà tòa soạn của cô, chính là nơi tung ra tin tức đầu tiên này. Lúc đó anh nhất định sẽ bị làm phiền bởi cánh nhà báo và fan hâm mộ, để xem anh xoay sở thế nào.

Không lâu sau điện thoại cô đổ chuông, là chị Cầm gọi tới, cô vội vàng nhấc máy.

“Tin tức này là thật chứ?” Giọng nói lạnh nhạt của chị cầm vang lên.

“Vâng, chắc chắn a hôm nay em có mặt ở Luxury Club và tận mắt chứng kiến anh ta ở đó. Em cũng kiểm tra tin tức trên mạng rồi, chưa hề có bài báo nào nói về việc anh ta đã về nước.

Chị Cầm mỉm cười hài lòng, tin tức này mà xuất hiện nhất định tòa soạn cũng sẽ được thơm lây. Cái tên Hoàng Tuấn Khải thậm chí còn hot hơn cả diễn viên nổi tiếng. Vậy nên tin tức này sẽ khiến mọi người nào loan.

“Tốt lắm, cô trực tiếp đăng tải lên trang bảo của Tôn Hoàng đi, nếu chuyện này xong xuôi, cô sẽ chính thức được nhận vào làm.”

“Vâng!” Kiều Nhã Linh vui vẻ đáp lại.

“Không chụp được ảnh à? Dù sao có hình ảnh chân thực vẫn tốt hơn.

Do lúc đó vô cùng bất ngờ và căng thẳng khi gặp lại anh, nên Kiều Nhã Linh hoàn toàn không nghĩ đến việc đó. Vả lại cô cũng không biết tin anh về nước chưa được công khai.

“Không ạ, tại lúc đó anh ta đi lướt qua em rồi nhanh chóng đi ra chỗ khác.” Kiều Nhã Linh nói dối.

“Được rồi, như vậy cũng không sao. Mà này, cô vẫn còn bán bao cao su ở Luxury Club đấy à?” Chị Cầm không vui hỏi.

Kiều Nhã Linh khựng lại, cô cắn môi không biết trả lời sao. Chị Cầm là người đầu tiên và duy nhất ở tòa soạn biết việc cô đi bản bao cao su, nên chị ta luôn không thích và bắt ép cô bằng cách giao nhiều công việc và bắt bẻ lỗi nhỏ của cô. Chị ta luôn nhắc nhở cô phải nghỉ làm công việc đó để tránh làm xấu hình tượng của công ty. Biết cô ngoan cố không nghe lời chắc hẳn chị ta vô cùng nổi giận.

“Sau khi trở thành nhân viên chính thức thì cô lập tức nghỉ ngay cho tôi!”

“Nhưng mà dù sao cũng nhờ em đi bán bao cao su ở đây nên mới phát hiện ra được tin tức sốt dẻo như này mà.”

“Đừng có xảo biện! Cứ làm theo lời tôi nói đi, để người khác phát hiện ra nhân viên Tôn Hoàng đi làm cái công việc dơ bẩn đó quả thật mất mặt”

“Em biết rồi.”

Kiều Nhã Linh mặc dù không vui khi bị chị Cầm trỉ trích, nhưng cô vẫn vô cùng sung sướng, vậy là cuối cùng cô cũng có thể trở thành nhân viên chính thức rồi. Khi trở thành nhân viên chính thức, Kiều Nhã Linh sẽ thôi việc làm ở công ty bao cao su, tập chung cho công việc phóng viên của mình. Việc trở thành phóng viên từ lâu đã là mơ ước của Kiều Nhã Linh, nên khi ước mơ sắp thành sự thực cô vô cùng hạnh phúc. Kiều Nhã Linh vui vẻ kiểm tra lại bài báo một lần nữa, sau đó nhấn nút đăng tải.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK