Chương 16
Trên mạng, bài báo “Chủ tịch tập đoàn Hoàng Thịnh: Hoàng Tuấn Khải, người đàn ông bí ẩn trở lại” của Tôn Hoàng đang xuất hiện trên trang đầu tiên. Chỉ trong vòng một tiếng đã thu hút gần một trăm nghìn lượt đọc, hàng ngàn bình luận. Facebook như muốn nổ tung, tất cả mọi người đều đang bàn tán sôi nổi.
Ngay sau đó có rất nhiều trang báo khác cũng đăng bài nói về sự trở lại của Hoàng Tuấn Khải, nhưng bài báo của Tôn Hoàng vẫn ở top đầu lượt xem. Hoàng Tuấn Khải thực sự rất nổi tiếng, sự biến mất của anh 3 năm trước khiến rất nhiều người tiếc nuối. Trên mạng anh còn có fanpage với gần 1 triệu người theo dõi, đến giờ vẫn hoạt động. Bây giờ mọi người đều đang điên cuồng tìm kiếm tên anh.
Kiều Nhã Linh mỉm cười hài lòng, càng nhiều người chú ý, cô càng có hy vọng trở thành nhân viên chính thức của Tô Hoàng.
Lúc này chị Cầm gọi điện đến cho cô, cô nhanh chóng nhấc máy.
“Cô đã làm được một việc tốt cho tòa soạn rồi đấy, lượt truy cập trang báo của chúng ta gần bằng cả tháng trước cộng lại.
Kiều Nhã Linh vui mừng nói: “Vậy thì tốt quá ạ.”
“Cô còn có được thông tin nào khác không, ví dụ như Hoàng Tuấn Khải đi cùng ai, có bắt gặp được vợ anh ta không, hoặc những người thân trong gia đình cũng tốt. Giờ Hoàng Tuấn Khải đang là cái tên nóng, phải tận dụng mọi thời cơ mới được.”
Kiều Nhã Linh bỗng nhớ đến đứa bé gọi cho anh lúc nãy, cô trầm mặc không nói lên lời. Nếu viết báo về chuyện Hoàng Tuấn Khải đã có con trai, tương tác sẽ càng khủng hơn, mọi người nhất định sẽ vô cùng sốc. Nhưng không hiểu sao cô lại không muốn nói ra, dù đứa trẻ này chẳng có quan hệ gì với cô. Nhưng nó còn quá nhỏ, không thể chịu được sự chú ý của dư luận.
“ … không ạ, anh ta đi một mình thôi, em cũng không phát hiện ra được gì đặc biệt.
“Được rồi, coi như thời hạn thực tập của cô đã hoàn thành, ngày mai sẽ ký hợp đồng chính thức với công ty.
“Vâng, em cảm ơn. Mà em hỏi chút, không biết tự tiện đăng thông tin về anh ta liệu có ảnh hưởng gì đến tòa soạn mình không ạ.”
Thật sự có có hơi lo ngại, nhỡ đâu anh vì chuyện này mà nổi giận rồi tìm đến Tôn Hoàng xử lý vậy thì cô sẽ không xong mất. Mặc dù cô rất háo hức muốn anh gặp rắc rối, nhưng nếu nó ảnh hưởng đến cô thì không ổn chức nào.
“Tin tức này vốn không có gì bất lợi với anh ta hay Hoàng Thịnh cả. Hơn nữa, Hoàng Tuấn Khải trước giờ vốn không để tâm đến mấy bài báo như vậy, không phải lo “Chúng ta cũng không bị coi là xâm phạm đời sống riêng tư chứ a?”
Chị Cầm bật cười, cho rằng cô đã lo lắng thừa thãi: “Tôi đã nói không vấn đề gì là không vấn đề gì, cô cứ làm tốt công việc của mình đi.
“Vâng, em biết rồi.”
Kiều Nhã Linh lăn lộn trên chiếc giường, hạnh phúc như muốn vỡ òa. Cô hét lên sung sướng, tưởng chừng như sắp phát tài đến nơi rồi. Thì ra cũng có lúc cô phải cảm ơn Hoàng Tuấn Khải, nhờ anh mà cô được nhận vào làm. Kiều Nhã Linh vui vẻ lướt mạng đến nửa đêm, đọc hết các bình luận liên quan đến anh, sau đó dần chìm vào giấc ngủ.
Giờ đã là 2 giờ sáng, nhưng trên mạng vẫn nháo nhác cả lên, đâu đâu cũng là tin tức Hoàng Tuấn Khải về nước. Hoàng Tuấn Khải đang ở biệt thự nhà họ Hoàng, anh vẫn chưa hề ngủ, đang chậm rãi lướt các thông tin trên mạng. Trang báo đưa tin anh về nước tên là Tôn Hoàng, anh khẽ cau mày, việc anh về nước vốn rất bí mật, không biết kẻ nào dám cả gan đưa tin.
Lúc này, Kiến Quốc – trợ lý của Hoàng Tuấn Khải bước vào phòng làm việc của anh.
“Chủ tịch.
Hoàng Tuấn Khải ngước mắt lên, lạnh lùng hỏi: “Đã điều tra ra được ai là người đăng bài chưa?”
Kiến Quốc gật đầu, có chút ngập ngừng nói: “Rồi a, đó chính là cô chủ Kiều Nhã Linh”
Hoàng Tuấn Khải thoáng sửng sốt, anh tưởng rằng Kiều Nhã Linh hiện đang bán bao cao su ở club thôi, không ngờ cô còn làm cho tòa soạn giải trí Tôn Hoàng. Mà điều làm anh ngạc nhiên hơn cả là cô lại chính là người tung tin anh về nước lên mạng.
“Kết quả điều tra về cô ấy thế nào rồi?”
Kiến Quốc lôi tập tài liệu trong cặp ra, nói: “Cô chủ đang ở một khu trọ nhỏ ở Thanh Xuân, nằm phía Tây thành phố cùng với một người bạn. Cô chủ hiện đang thực tập tại tòa soạn giải trí Tôn Hoàng, đồng thời làm thêm bán thời gian cho công ty bao cao su Sama. Theo thông tin tôi vừa điều tra về tòa soạn Tôn Hoàng, trước khi kết thúc kỳ thực tập thì phải viết một bài báo có lượt tương tác cao, như vậy mới có thể trở thành nhân viên chính thức. Có lẽ đây cũng chính là nguyên nhân cô chủ viết bảo về chủ tịch.
Hoàng Tuấn Khải trầm mặc ngồi yên, một lúc sau anh nói: “Cuộc sống của cô ấy mấy năm qua như nào?”
“Theo như được biết lúc ra đi cô chủ không có một xu dính túi, cũng không có ai để nương tựa. Sau đó tham gia bán bao cao su kiếm tiền trang trải cuộc sống và học phí. Chỗ ở bây giờ cũng rất tồi tàn, hiện tại có thể nói chỉ đủ sống qua ngày mà thôi.”
Thấy anh không nói gì, Kiến Quốc nhìn anh, hỏi: “Chủ tịch, giờ chuyện này xử lý sao a? Ngày mai có lẽ sẽ có rất nhiều phóng viên và nhà báo tụ tập ở cổng công ty”
Hoàng Tuấn Khải thở dài tựa vào ghế, anh mới về nước được vài ngày, vốn không định để cho ai biết vì anh thực sự thấy rất phiền khi bị lộ tin tức về nước. Lũ phóng viên sẽ bám lấy anh như đỉa, cuộc sống riêng tư cũng bị ảnh hưởng. Nhất là khi bây giờ anh còn có Tuấn Kiệt ở bên. Anh nhất định không thể để thắng bé bị dư luận chĩa mũi vào.
“Biết tin tôi về nước thì cảnh nhà báo cũng sẽ nhanh chóng đánh hơi ra sự có mặt của Tiểu Kiệt, cậu hãy làm mọi cách để ngăn chặn thông tin về Tiểu Kiệt bị phát tán.
“Vâng, vậy còn về bài báo kia a?”
Hoàng Tuấn Khải im lặng một lúc, ảnh mắt suy tư. Kiến Quốc đứng yên chờ đợi, một lúc sau Hoàng Tuấn Khải nói: “Không cần xử lý.”
Kiến Quốc ngạc nhiên, quả nhiên chỉ cần việc liên quan đến cô chủ, chủ tịch đều sẽ nhắm mắt bỏ qua. Lúc tin này vừa mới nổ ra, anh ta đã nghĩ nhất định chủ tịch sẽ tức điên, cho người dẹp luôn tòa soạn đưa tin. Nhưng người viết lại là cô chủ, nên chủ tịch mới dễ dàng bỏ qua như vậy.
Đúng là Hoàng Tuấn Khải đã rất tức giận khi tin tức về mình bị lộ, nhưng khi biết là Kiều Nhã Linh làm, cơn giận của anh nhanh chóng bị thổi bay. Trước giờ mọi việc liên quan đến Kiều Nhã Linh, anh đều rất dễ mềm lòng. Dù sao sự việc lần này cũng không đơn giản, nếu không xử lý kịp thời nhất định anh sẽ dính vào không ít rắc rối.
“Các bài báo liên quan đến việc tôi về nước thì không cần bận tâm, nhưng nếu có bất kỳ trang nào bởi móc về đời tư cuộc sống hay về Tiểu Khải, hãy trừng trị thẳng tay cho tôi.
“Vàng. Thể có cần đi đón cô chủ không a?* “Ngày mai chúng ta sẽ đến Tôn Hoàng.”
Hoàng Tuấn Khải trầm ngâm một lúc, trong đầu anh lóe lên một suy nghĩ, đây là một rắc rối cũng như một cơ hội với anh. Hoàng Tuấn Khải lấy điện thoại, gọi một cuộc gọi.
“Gửi cho tôi thông tin của chủ tịch Tôn Hoàng
Rất nhanh email được gửi tới, Hoàng Tuấn Khải ấn số liên lạc của người kia. Một hồi lâu mới có hồi âm, dường như người kia vì bị quấy rầy giấc ngủ mà giọng điệu vô cùng khó chịu.
“Ai đấy?”
“Ông là chủ của tòa soạn Tôn Hoàng?” Người đàn ông cáu kỉnh đáp lại : “Đúng thế, anh là ai ?”
“Tôi là Hoàng Tuấn Khải.
“Hoàng Tuấn Khải quái… Hả, chủ tịch Hoàng Tuấn Khải của tập đoàn Hoàng Thịnh sao?” Ông ta lắp bắp nói.
“Đúng.”
“Ồ, không biết chủ tịch Hoàng đêm muộn thế này tìm tôi có việc gì không ạ?” Ông ta lịch sự hỏi, có lẽ đã bị cuộc gọi của anh dọa SỢ.
Hoàng Tuấn Khải xoay chiếc bút trong tay, nở nụ cười nguy hiểm.
“Người viết bài báo về tôi hôm nay, Kiều Nhã Linh, đuổi việc cô ấy đi.”
“Hả? Thế này… có chút…
Kiến Quốc cũng sững sờ không kém, anh ta không ngờ chủ tịch lại làm như vậy. Anh ta tưởng rằng chủ tịch sẽ bỏ qua cho Kiều Nhã Linh, không làm khó dễ cho cô. Theo như tìm hiểu thì Kiều Nhã Linh rất trông chờ vào công việc ở Tôn Hoàng, nếu bị đuổi việc, chắc chắn sẽ vô cùng thất vọng. Anh ta không rõ mục đích của chủ tịch là gì, chẳng lẽ muốn dùng việc làm ở Tôn Hoàng uy hiếp cô chủ ư?
Hoàng Tuấn Khải cau mày: “Sao ? Đuổi việc một nhân viên thực tập cũng khó khăn vậy à?”
“Không không, chỉ là, nếu là vì bài báo đó, tôi sẽ bảo cô ta đến xin lỗi chủ tịch, hoặc bây giờ chúng tôi sẽ gỡ hết các bài báo xuống.
Hoàng Tuấn Khải hừ lạnh: “Đã biết trước hậu quả mà còn dám làm, giờ mới biết hối hận thì còn có ích gì? Không lằng nhằng nữa, đuổi việc cô ấy đi.”
“Thật ra chúng tôi quyết định ngày mai sẽ ký hợp đồng chính thức với cô ấy, nếu đuổi đi mà không có lý do, e rằng không ổn cho lám.”
Lão già này đúng thật là nhiều lời, Hoàng Tuấn Khải bắt đầu cảm thấy bực bội: “Tôi không cần biết, nội trong ngày mai các người phải sa thải cô ấy, nếu không thì cái công ty rẻ rách ý sẽ không xong với tôi đâu!”
“Vâng, vâng. Người đàn ông kia run sợ trả lời, không dám họ he một câu nào nữa.
Hoàng Tuấn Khải cúp máy, Kiến Quốc ở bên cạnh ngập ngừng hỏi: “Chủ tịch, lỡ như cô chủ phát hiện ra anh đuổi việc cô ấy thì sao? Cô chủ thực sự rất mong muốn được làm công việc này.”
Hoàng Tuấn Khải cũng biết chuyện anh sắp làm sẽ khiến cô bất mãn, nhưng anh có cách khiến cô trở về bên mình. Đây chỉ là một trong những nước cờ của anh mà thôi.
“Tôi tự có sắp xếp, cậu lo việc của mình đi.”
Xong xuôi mọi việc, Kiến Quốc lui ra ngoài, đóng cửa lại. Hoàng Tuấn Khải yên lặng ngồi trong bóng tối, khóe miệng khẽ mỉm cười.
Kiều Nhã Linh, em có chạy đăng trời.