Mục lục
Truyện: Tổng tài bá đạo Yêu em đến thiên trường địa cửu (full)- Hoàng Tuấn Khải - Kiều Nhã Linh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 447

 

€ô nhìn thấy lần đầu tiên cô và anh gặp nhau. Hoàng Tuấn Khải nhìn cô bằng ánh mắt lãnh đạm và xa cách, khi cô hỏi anh là ai, anh đã đứng trước mặt cô và nói ba từ: “Hoàng Tuấn Khải”

 

Kiều Nhã Linh lặng lẽ ghi nhớ cái tên ấy, khắc sâu vào trong trái tim mình, sâu đến mức dù có muốn xóa bỏ mọi dấu vết về anh cũng không thể.

 

Kiều Nhã Linh tiếp tục nhìn thấy cô và Hoàng Tuấn Khải dần dần trở nên thân thiết, hai người quấn quýt bên nhau không rời. Quãng thời gian tươi đẹp khiến người ta rơi nước mắt. Anh yêu thương chiều chuộng cô như một công chúa. Còn cô như một chú chim nhỏ lúc nào cũng tíu tít bên cạnh anh.

 

“Hoàng Tuấn Khải, người xinh đẹp nhất là ai?” – Kiều Nhã Linh tinh nghịch hỏi.

 

Hoàng Tuấn Khải mỉm cười dịu dàng: “Kiều Kiều.”

 

Kiều Nhã Linh hài lòng nói: “Vậy người anh yêu nhất là ai?”

 

Ánh mắt Hoàng Tuấn Khải ngập tràn sự yêu chiều, anh thấp giọng nói: “Cũng là Kiều Kiều.”

 

Kiều Nhã Linh nở nụ cười vui vẻ, bổ nhào vào lòng anh. Hoàng Tuấn Khải nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc cô, Kiều Nhã Linh ngẩng đầu nhìn anh, cười rạng rỡ: “Tuấn Khải, em cũng yêu anh nhất”

 

Kiều Nhã Linh đột nhiên cảm thấy má mình lành lạnh. Cô ngẩng đầu lên, thì ra trời đang mưa. Cơn mưa càng lúc càng nặng hạt, dòng người hối hả như thoi đưa, vội vàng tìm nơi ẩn nấp. Kiều Nhã Linh vẫn đứng chôn chân một chỗ, từng giọt nước thấm ướt cơ thể cô. Người ngoài nhìn vào, có lẽ chỉ thấy một cô gái đang ngốc nghếch đứng dưới mưa.

 

Không có có thể nhận ra những giọt nước mắt nóng hổi đang chảy dài trên gò má cô, bởi chúng đã hòa lẫn vào làn mưa trắng xóa.

 

Kiều Nhã Linh khóc dưới mưa một hồi, cơ thể ướt đẫm bởi làn nước lạnh lẽo, không ngừng run lên. Rất nhiều người đi qua đều ngoái lại nhìn cô bằng ánh mắt khó hiểu, thậm chí còn có người dừng lại ái ngại hỏi: “Cô có sao không?”

 

Kiều Nhã Linh không trả lời, người kia nhún vai rồi bỏ đi. Có lẽ trong mắt họ, Kiều Nhã Linh là một kẻ điên rồ hoặc là một người đáng thương đang hành hạ bản thân mình.

 

Cô không để tâm đến họ, cứ đứng khóc thật to, trút hết nỗi lòng để cơn mưa xóa nhòa đi tất cả. Đến khi cảm thấy không thể chịu được nữa, Kiều Nhã Linh mới rời đi, cô đến cửa hàng tạp hóa gần đó và mua một chiếc ô.

 

“Cám ơn”

 

Kiều Nhã Linh nhận lấy chiếc ô trước ánh mắt kinh ngạc và tò mò của chủ cửa hàng. Một cô gái gốc Á xinh đẹp lại ướt sũng nước từ đầu đến chân.

 

Gương mặt cô ảm đạm và tái nhợt, dù đã khóc rất nhiều nhưng mắt cô lại không bị sưng, bởi cái lạnh của nước mưa đã khiến cả gương mặt cô cứng đờ và lạnh băng. Người chủ cửa hàng không kìm được nói: “Cô có muốn mua một bộ quần áo không? Phía trong kia tôi có hai bộ đồ của nữ đã để từ lâu rồi, nhưng có lẽ vẫn mặc được”

 

Kiều Nhã Linh mỉm cười, nhưng ánh mắt lại không chút cảm xúc: “Cảm ơn cô, không cần đâu”

 

Kiều Nhã Linh mở ô, quay lưng rời đi. Người chủ cửa hàng thở dài, lắc đầu đi vào trong. Kiều Nhã Linh châm chậm rảo bước dưới mưa, cơ thể cô lạnh buốt, răng đánh cầm cập vào nhau.

 

Một cơn gió lạnh thổi qua, Kiều Nhã Linh rùng mình, cố gắng bước nhanh hơn. Khi rế vào một con ngõ nhỏ, Kiều Nhã Linh bất giác nhận ra có ai đó đang đi theo mình.

 

Trái tim cô vô thức đập nhanh, cô đang định quay đầu lại thì đột nhiên cảm nhận được một sức lực khủng khiếp đập mạnh vào sau gáy mình.

 

Mắt cô lập tức tối đen, Kiều Nhã Linh ngã gục xuống đất. Trước khi hoàn toàn mất đi ý thức, Kiều Nhã Linh nhìn thấy một vài bóng người tiến về phía mình.

 

“Đem đi”

 

Đó là giọng nói của một người đàn ông xa lạ, Kiều Nhã Linh không thể nhận ra được anh ta là ai. Kiều Nhã Linh dần dần lịm đi, không còn nhận biết được điều gì nữa.

 

Quang Đăng nhìn Kiều Nhã Linh đang bị mấy người đàn ông vác lên, một dòng máu đỏ chảy ra từ miệng cô. Anh ta cau mày nói: “Kiểm tra lại hơi thở đi, chúng mày đánh mạnh như thế, cô ta chết thì chúng mày có mười cái mạng cũng không đền được”

 

Một người hô lên: “Cô ta vẫn còn sống ạ”

 

Lúc này lông mày của Quang Đăng mới giãn ra, anh ta ra lệnh cho đàn em đem Kiều Nhã Linh vào trong xe. Quang Đăng nhìn xung quanh, xác định không có người nhìn thấy mới lái xe rời đi.

 

Khi tỉnh lại, Kiều Nhã Linh phát hiện mình đang ở một căn phòng tối tăm. Chỉ có chút ánh sáng từ bên ngoài hắt vào giúp cô có thể phỏng đoán mình đang ở nơi một nơi như thế nào. Kiều Nhã Linh nằm dưới nền đất lạnh lẽo, cô hoảng loạn nhìn xung quanh, cố gắng gượng dậy.

 

Cổ tay cô đã bị trói chặt, đầu cô đau như muốn vỡ ra, cơ thể rã rời không còn chút sức lực.

 

Kiều Nhã Linh mấp máy môi, muốn mở miệng cầu cứu: “C… CÓ…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK