Chương 336
Kiều Nhã Linh chăm chú ngồi đếm tiền, trong lòng không ngừng cảm thán. Đúng là hội nhà giàu, chơi bài thôi mà số tiền lên tới cả mấy chục triệu.
Nếu Kiều Nhã Linh mà thua, cô nhất định khóc cạn nước mắt mất. Hoàng Tuấn Khải thấy Kiều Nhã Linh vui vẻ đến như vậy, trong lòng cũng dễ chịu hơn. Khóe miệng anh nhếch lên, thấp giọng hỏi: “Được bao nhiêu tiền?”
Kiều Nhã Linh đếm mỏi tay từ nãy đến giờ vẫn chưa xong, cô vui vẻ nói: “Tôi còn chưa đếm xong nữa, chỉ có thể nói là rất nhiều, rất nhiều tiền. Mấy người các anh đúng là tiêu tiền như nước, vứt mấy chục triệu qua cửa sổ cũng không chớp mắt”
Kiều Nhã Linh cũng đã từng có khoảng thời gian sống trong nhung lụa như thế. Nhưng ba năm này, cô đã sớm quen với hoàn cảnh túng quãn thiếu thốn.
Nên số tiền từng chẳng thể khiến cô há miệng sửng sốt giờ đã làm cô hạnh phúc rơi nước mắt. Để thắng đậm như vậy, Hoàng Tuấn Khải có công lao rất lớn, nếu không phải anh cố ý nhường thì Kiều Nhã Linh đã không thể thắng được.
Hoàng Tuấn Khải đột nhiên rút một xấp tiền trong túi áo đưa cho.
Kiều Nhã Linh, cô nhìn anh đầy thắc mắc: “Anh đưa tiền cho tôi làm gì?”
“Đây là số tiền anh thắng được, cho em” – Hoàng Tuấn Khải nói.
Hoàng Tuấn Khải cố tình thua Kiều Nhã Linh, mấy ván cuối cô không chơi nữa, vậy nên mình anh vét sạch chỗ tiền còn lại của đám người kia. Số tiền này cũng không hề ít, cô không hiểu tại sao Hoàng Tuấn Khải lại đưa cho mình. Kiều Nhã Linh không muốn nhận tiền của anh, cô từ chối: “Tôi không lấy đâu, dù sao cũng không phải tiền của tôi.”
Hoàng Tuấn Khải nhíu mày: “Em cứ lấy đi, anh không cần”
Đúng là số tiền này đối với Hoàng Tuấn Khải chẳng đáng là bao.
Nhưng Kiều Nhã Linh không muốn trở nên đáng thương hay thảm hại trong mắt anh, hành động này của anh chẳng khác gì đang bố thí cho.
cô. Kiều Nhã Linh quả thực rất cần tiền, nhưng cô sẽ không bao giờ động đến một đồng của Hoàng Tuấn Khải. Kiều Nhã Linh lạnh nhạt nói: “Không cần, cái gì không phải của tôi thì tôi sẽ không nhận. Tôi thiếu thốn thật, nhưng tôi không cần sự thương hại của anh”
Câu nói của Kiều Nhã Linh khiến Hoàng Tuấn Khải có chút tức giậi sao cô lại có thể hiểu sai ý của anh kia chứ. Nếu Kiều Nhã Linh chơi nốt mấy ván cuối, số tiền này sẽ thuộc về cô.
Anh chỉ muốn giúp đỡ cô, nhưng trong mắt cô lại trở thành sự thương hại. Hoàng Tuấn Khải biết Kiều Nhã Linh rất nhạy cảm với chuyện tiền nong, bởi đó là lòng tự trọng của cô.
Nhưng việc cô luôn phũ phàng xa lánh anh khiến anh cảm thấy khó chịu. Lông mày Hoàng Tuấn Khải nhíu chặt, giọng nói cũng lạnh đi: “Anh không có ý như vậy, em đừng có lúc nào cũng cay nghiệt với anh”
Kiều Nhã Linh liếc nhìn anh, lãnh đạm nói: “Tôi chẳng cần biết anh có ý gì, nói tóm lại tôi không muốn nhận tiền của anh. Còn lý do thì chắc anh cũng biết rồi đấy, động đến bất cứ thứ gì liên quan đến anh cũng khiến tôi chán ghét”
Bàn tay cầm vô lăng của Hoàng Tuấn Khải siết chặt, trái tim trong lồng ngực đột nhiên nhói lên. Cô gái nhỏ nhắn với nụ cười ngọt ngào trong hồi ức giờ đã biến thành một người phụ nữ sắc sảo, lời nói đanh thép, có thể dễ dàng tổn thương anh. Hoàng Tuấn Khải chưa bao giờ nghĩ mối quan hệ của bọn họ sẽ trở nên tồi tệ như thế này. Mặc cho anh nỗ lực hàn gắn, thì Kiều Nhã Linh lại cố tình khiến họ cách xa nhau hơn.
Hoàng Tuấn Khải lạnh lùng nói: “Kiều Nhã Linh, em đừng giở giọng điệu ấy ra nói chuyện với anh. Mười hai năm qua anh đã quá mềm mỏng với em nên bây giờ em cho rằng muốn nói gì với anh cũng được sao? Đúng là anh đã chiều hư em rồi!”
Kiều Nhã Linh cười nhạt: “Anh nói mà không biết ngượng mồm à? Anh đối xử với tôi như vậy mà nói là mềm mỏng sao? Nực cười thật đấy, thái độ của tôi như vậy còn tốt chán, anh nên mừng mới phải.”
Mỗi lần gặp nhau bọn họ đều cãi nhau đến long trời lở đất, vậy nên những lời Kiều Nhã Linh vừa nói với Hoàng Tuấn Khải chẳng thấm vào.
đâu so với trước đó cả. Kiều Nhã Linh cảm thấy Hoàng Tuấn Khải chuyện bé xé ra to, phá hỏng tâm trạng vừa mới tốt lên một chút của cô. Kiều Nhã Linh khó chịu nói: “Tôi không muốn ngồi cãi nhau với anh, cũng sẽ không nhận tiền của anh. Chuyện này chấm dứt ở đây đi, đừng nói gì nữa”
Hoàng Tuấn Khải mím chặt môi, gương mặt u ám đến đáng sợ.