Chương 130
Hoàng Tuấn Khải khó mà nguôi giận, anh lạnh lùng nói: “Đừng gọi tôi là ba, tôi không có đứa con như cậu!”
Tiểu Kiệt lập tức bị tổn thương, đến cả ba cũng nói thế, như vậy có nghĩa là ba không thương cậu, cậu chỉ là một đứa con nuôi mà thôi.
Tiểu Kiệt không biết ba nổi giận như vậy là vì lo lắng cho mình, cậu chỉ nghĩ ba suốt ngày trách mắng mình. Tiểu Kiệt bïu môi, được thôi, nếu ba đã muốn thì cậu cho ba toại nguyện: *A, vậy thì cháu gọi chú là chú nhé?”
“Con…”
Hoàng Tuấn Khải thực sự bị chọc tức đến hộc máu, chỉ hận không thể lao một mạch đến chỗ Tiểu Kiệt, đánh cho thằng bé mấy roi. Không biết thằng bé học được mấy cái thói này từ đâu, ngày càng hư, nhiều lúc khiển anh chỉ muốn phát điên vì nó. Thằng bé dường như không biết sợ nữa, dám thách thức giới hạn chịu đựng của anh. Để đến khi lôi thăng bé về được rồi, xem nó còn dám mạnh miệng như vậy không.
: “Hoàng Tuấn Kiệt! Ba cho con nói lại lần nữa!”
Tiếng hét của Hoàng Tuấn Khải rất lớn, đến mức Tiểu Kiệt còn phải cách điện thoại ra xa. Ba đang nổi trận lôi đình rồi, Tiểu Kiệt rụt cổ lại, không dám nói gì nữa.
Thế nhưng trong lòng cậu cảm thấy ba thật vô lý, lúc thì nói muốn bán cậu đi, không quan tâm đến cậu nữa, lúc thì lại tỏ ra lo lắng cho cậu.
Vừa nãy chính ba bảo không có đứa con là cậu, cậu liền đổi cách xưng hô, thế mà ba lại nổi ậ Tiểu Kiệt vẫn hay nghe mọi người nói phụ nữ rất khó hiểu, nhưng cậu còn thấy ba mình khó hiểu hơn nhiều.
Cũng giống như việc, ngoài mặt thì bảo cậu không được nhắc đến Kiều Nhã Linh, trong khi đó, rõ ràng ba rất thích cô.
Hoàng Tuấn Khải không muốn cãi cọ với con trai qua điện thoại, anh lạnh lùng hỏi: “Giờ con đang ở đâu?”
Tiểu Kiệt lập tức trở nên cảnh giác: “Ba hỏi để làm gì?”
Hoàng Tuấn Khải cáu: “Để đón con về chứ còn làm gì nữa!”
Tiểu Kiệt trợn mắt, cậu ngẩng đầu nhìn Kiều Nhã Linh, cô vẫn đang nghe cậu nói chuyện. Tiểu Kiệt nhăn mặt nói: “Con không muốn vì Mặt Hoàng Tuấn Khải lập tức lạnh đi, anh gắn giọng: “Không muốn về?”
Tiểu Kiệt đáp chắc nịch: “Đúng thế, con muốn ở với chị xinh đẹp cơi”
Chị xinh đẹp trong miệng Tiểu Kiệt chính là Kiều Nhã Linh, Hoàng Tuấn Khải đương nhiên biết. Hoàng Tuấn Khải có thể nhận ra qua trong giọng điệu của Tiểu Kiệt rằng thằng bé đã vui vẻ như thế nào khi ở cùng Kiều Nhã Linh. Tiểu Kiệt thích ai nhất định sẽ dính lấy người ấy như sam, hồi trước thằng bé quấn anh đến nỗi chỉ cần không nhìn thấy mặt anh liền khóc toáng lên. Bây giờ thì thằng bé coi người ba của nó như không khí, trong mắt chỉ có Kiều Nhã Linh mà thôi.
Hoàng Tuấn Khải tức giận nói: “Không được, con phải về nhài”
Tiểu Kiệt cau có nói: “Tại sao?”
“Còn sao chăng gì nữa, con ở ngoài qua đêm với người lạ mà được à? Bây giờ ba sẽ lập tức cho người tới đón con về, rong chơi như vậy là đủ rồi “Chị xinh đẹp không phải người lạ!” – Tiểu Kiệt hét lên.
“Đừng cãi!” – Hoàng Tuấn Khải bực bội quát.
Lý do đó chỉ là một phần nhỏ, chủ yếu là anh không muốn Tiểu Kiệt với Kiều Nhã Linh ở quá gần nhau. Hoàng Tuấn Khải biết Kiều Nhã Linh sẽ đối xử tốt với thằng bé, nhưng anh vẫn không thể đồng ý để Tiểu Kiệt ở cùng cô được.
Đêm dài lắm mộng, bây giờ vẫn chưa phải thời điểm thích hợp. Cứ nghĩ đến cảnh tượng hai người ở bên nhau, trái tim anh lại khẽ nhói lên.