Mục lục
Truyện: Tổng tài bá đạo Yêu em đến thiên trường địa cửu (full)- Hoàng Tuấn Khải - Kiều Nhã Linh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 443

 

Hoàng Tuấn Khải lạnh lùng nói: “Không liên quan đến em, em đừng quan tâm, trở về phòng ngủ đi”

 

Bàn tay đang vươn ra của Tuyết Loan khựng lại trong không trung, cô ta cắn môi, cứng rắn nói: “Em không về, anh ra nỗng nỗi này mà lại bảo em đừng quan tâm là sao?”

 

Hoàng Tuấn Khải cau mày nói: “Tuyết Loan, anh không muốn nhắc lại lần thứ hai đâu”

 

Hoàng Tuấn Khải không chịu nói gì với Tuyết Loan, trong lòng cô ta vô cùng khó chịu. Anh lúc nào cũng thế, không bao giờ chia sẻ cho cô †a bất cứ điều gì, cô ta cảm thấy vô cùng tủi thân.

 

Tuyết Loan chẳng qua cũng vì quan tâm lo lắng cho anh, nhưng đến cơ hội san sẻ khó khăn với anh cũng không có. Tuyết Loan gượng gạo nói: “Không thể nói cho em được sao? Chúng ta cũng chẳng phải người xa lạ, em muốn là người mà anh có thể chia sẻ những lúc như thế này”

 

Hoàng Tuấn Khải dường như rất mệt mỏi, anh bóp trán, nhắm mắt nói: “Hiện tại anh đang không có tâm trạng, em tốt nhất đừng nên nói chuyện với anh, lên nhà đi” – Hoàng Tuấn Khải lạnh nhạt nhìn Tuyết Loan, cất giọng đều đều tới anh sẽ tặng cho em một căn biệt thự, xem như là món quà cuối cùng”

 

Tuyết Loan hoàn toàn hiểu ý của Hoàng Tuấn Khải, anh đang muốn dùng món quà đó để đuổi cô ta đi. Tuyết Loan cắn môi đến bật máu, ánh mắt cô ta trở nên tuyệt vọng và đau đớn. Hoàng Tuấn Khải không buồn để tâm đến Tuyết Loan, anh đi lướt qua cô ta, căn phòng khách tịch mịch giờ chỉ còn lại mỗi Tuyết Loan. Tuyết Loan suy sụp ngồi bệt xuống đất, ngày này rốt cuộc cũng đã đến. Nó diễn ra nhanh chóng đến mức, Tuyết Loan không thể kịp thời chống đỡ. Tuyết Loan siết chặt hai tay, đôi mắt cô ta tràn ngập sự thống hận.

 

“Anh muốn ruồng bỏ em sao? Không dễ vậy đâu”

 

Gương mặt tựa như thiên thần của cô ta đã biến mất, giờ đây ánh mắt chỉ còn sự độc ác đến rùng rợn cùng nụ cười quỷ dị trên môi.

 

Kiều Nhã Linh vẫn bặt vô âm tín, Tiểu Kiệt còn quá nhỏ, không hề có kiên nhẫn, liên tục đòi gặp Kiều Nhã Linh. Đến bữa cơm thằng bé cũng không chịu ăn, mặc cho quản Tôn có dỗ dành thế nào cũng chỉ gào khóc đòi Kiều Nhã Linh.

 

“Cháu không ăn, cháu muốn gặp mẹ cơ!”

 

Tiểu Kiệt hất thìa cơm mà quản gia Tôn đưa đến miệng cậu, khóc ầm lên. Gương mặt Tiểu Kiệt đầm đìa nước mắt, khóc đến thương tâm.

 

Quản gia Tôn vô cùng đau lòng, không biết làm thế nào cả. Bà hết lời an ủi Tiểu Kiệt: “Cháu đừng khóc nữa, bà nói rồi mà, bây giờ mẹ chưa thể về được.

 

Cháu cố gắng đợi thêm vài ngày nữa là mẹ sẽ trở lại thôi”

 

Tiểu Kiệt nghe vậy càng khóc dữ hơn, thằng bé đã nghe câu này rất nhiều lần rồi. Lúc nào mọi người cũng nói cô sắp về rồi, nhưng tất cả đều là nói dối.

 

Tiểu Kiệt muốn gặp Kiều Nhã Linh ngay bây giờ, cậu không thể chờ được nữa. Tiểu Kiệt cứ mếu máo không ngừng, cũng chẳng chịu ăn uống gì. Quản gia Tôn vô cùng sốt ruột, lo lắng đến mức chân tay luống cuống.

 

Lúc Tiểu Kiệt đang lăn lộn dưới đất thì Hoàng Tuấn Khải từ trên gác đi xuống, trông thấy Tiểu Kiệt như vậy thì cau mày. Mới sáng ra mà Tiểu Kiệt đã khóc đến kinh thiên động địa, anh ngồi ở trong phòng cũng nghe thấy. Hoàng Tuấn Khải tiến lại gần thằng bé, nghiêm giọng nói: “Tiểu Kiệt, con làm cái trò gì đấy, mau đứng dậy!”

 

Lời nói của Hoàng Tuấn Khải không khiến Tiểu Kiệt thôi náo loạn mà còn làm thẳng bé khóc to hơn. Tiếng khóc của thằng bé như muốn xé rách lồng ngực anh, Hoàng Tuấn Khải tiến tới lôi Tiểu Kiệt dậy nhưng thằng bé vùng vẫy không chịu.

 

Hoàng Tuấn Khải lạnh mặt, quay sang hỏi quản gia Tôn: “Rốt cuộc có chuyện gì Quản gia Tôn ái ngại nói: “Tiểu Kiệt đòi gặp Nhã Linh, tôi đã hết lời dỗ dành thắng bé nhưng không được. Tiểu Kiệt đã đợi Nhã Linh suốt mấy ngày nay rồi, nói thế nào cũng không nghe”

 

Hoàng Tuấn Khải nghe vậy thì trầm mặc không nói gì, anh cũng đã hiểu tại sao con trai mình lại cư xử như Không ai giải thích cho.

 

thằng bé biết tại sao Kiều Nhã Linh lại biến mất, tất cả mọi người đều lảng tránh câu hỏi của thằng bé. Họ chỉ ứng phó qua loa răng Kiều Nhã Linh vài ngày nữa sẽ trở lại.

 

Nhưng đã qua mấy ngày rồi, Tiểu Kiệt vẫn không hề nhìn thấy Kiều Nhã Linh. Thằng bé rốt cuộc cũng không chịu được nữa, bùng nổ cảm xúc, khóc lóc inh ỏi, không ai có thể khuyên bảo.

 

Quản gia Tôn nhìn Tiểu Kiệt đã khóc đến mệt lử, đang co người nằm trên sàn, bưồn bã nói: “Thăng bé nhớ Nhã Linh lắm, bây giờ nó vì chuyện này mà không chịu ăn uống gì, ất lo”- Quản gia Tôn đưa cho Hoàng Tuấn Khải một tập giấy vẽ, anh nhận lấy, quản gia Tôn thấp giọng nói: “Tất cả đều là Tiểu Kiệt vẽ đấy. Đối với thẳng bé, gia đình của nó không chỉ còn hai người nữa, mà đã thêm cả một người mẹ là Nhã Linh. Từ khi Nhã Linh rời khỏi đây, chưa một giây phút nào thằng bé thôi không nhớ đến cô ấy”

 

Hoàng Tuấn Khải lặng lẽ nhìn từng bức tranh, có thể từ những nét vẽ nguệch ngoạc của thằng bé mà nhìn ra đó là một gia đình ba người.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK