Chương 146
Hoàng Tuấn Khải một lần nếm trải hoan lạc cùng người mình yêu, trong lòng luôn nhớ mãi không quên. Đối với anh đó là những giây phút hạnh phúc nhất mà anh từng có, nhưng cô lại phũ phàng vứt bỏ nó ra phía sau.
Trong đêm thâu, giấc mơ của anh tràn ngập bóng hình cô, †ầng tầng lớp lớp ký ức ngọt ngào của năm tháng đều in dấu nụ cười của cô.
Bảo anh quên ư? Anh không làm được!
“Kiều Nhã Linh, cả đời này em cũng đừng hòng quên!”
Hoàng Tuấn Khải gầm một tiếng, cúi đầu giày vò cánh môi đã sưng đỏ của Kiều Nhã Linh. Hoàng Tuấn Khải xuống tay hạ miệng rất mạnh bạo, Kiều Nhã Linh bị đau, quay đầu tránh né. Môi anh đáp xuống cổ cô, điên cuồng cắn mút. Nước mắt Kiều Nhã Linh rơi xuống, cô đánh anh đẩy anh, nhưng cơ thể cao lớn của anh cứng như đá, sừng sững bao vây lấy cô.
Hoàng Tuấn Khải nói qua kẽ răng: “Kiều Kiều, em không thể quên, không thể quên”
Hoàng Tuấn Khải giống như người mất trí, anh trở nên nôn nóng hơn bao giờ hết. Có lẽ chỉ có sự ấm áp trong thân thể cô mới có thể vỗ về tâm tình rối bời của anh. Bàn tay anh kéo quần nhỏ của cô xuống, chống chân muốn tiến vào. Kiều Nhã Linh không biết lấy đâu ra sức mạnh đẩy anh ra, cô gào lên: “Anh cút đi!”
Hoàng Tuấn Khải lùi mấy bước về phía sau, anh sững lại nhìn cô.
Kiều Nhã Linh hấp tấp kéo quần lên, bộ dạng vô cùng thảm hại. Gương mặt Kiều Nhã Linh đãm nước mắt, lấp lánh dưới ánh trăng bàng bạc.
Ánh mắt cô như bị nhấn chìm trong đau khổ, cô nhìn anh đầy cảnh giác và thù địch. Đây là cô sao? Trái tim Hoàng Tuấn Khải đau đớn như bị người khác xé toạc, cơ thể anh cứng đờ như bức tượng.
Anh chưa bao giờ nghĩ mình sẽ ép buộc cô, anh luôn cố gắng đè nén cảm xúc khi hai người gặp nhau.
Nhưng mỗi khi cô nói những lời thách thức anh, anh lại không kìm chế được mong muốn đè cô dưới cơ thể mình, nghe cô rên rỉ cầu xin.
Có điều Kiều Nhã Linh hận anh, cô nhất quyết không chịu để anh động vào mình. Giống như anh là một dịch bệnh lây nhiễm vậy, điều này khiến lồng ngực anh khó chịu như có ngàn vạn con kiến bò trên đó.
Kiều Nhã Linh cố gắng không khóc, nhưng nước mắt vẫn cứ chảy ra: “Anh đã bao giờ nghĩ đến cảm nhận của tôi chưa? Anh lúc nào cũng chỉ biết làm theo ý mình, vậy nên anh hết lần này đến lần khác khiến tôi bị tổn thương. Tôi đã nói là tôi không muốn! Tôi thà lên giường với một người khác còn hơn là với anh. Anh khiến tôi ghê tởm đến tột cùng! Tôi ước gì chúng ta chưa từng quen biết, như vậy, tôi sẽ không phải chịu đau khổ như bây giờ. Dù anh có làm cách nào để ép buộc tôi, tôi cũng nhất quyết không thỏa hiệp!”
Kiều Nhã Linh vừa dứt lời, Hoàng Tuấn Khải đã đấm mạnh lên tường. Đôi mắt anh đỏ ngầu vô cùng đáng sợ, hơi thở của anh nhuốm mùi nguy hiểm. Anh rất muốn ngay lập tức hủy hoại cô, những lời nói của cô cứ từng nhát, từng nhát một đâm khắp người anh.
Cô thà để người khác chạm vào mình chứ không muốn anh ư? Không có gì đau đớn hơn việc bị người con gái mình yêu thương cự tuyệt, lời nói của cô đã thành công dày xéo trái tim anh, khiến nó vỡ nát.
Hai người cứ nhìn nhau như vậy, hơi thở của Hoàng Tuấn Khải dồn dập phả trên người cô, Kiều Nhã Linh run lên, nhưng ánh mắt không hề nao núng. Kiều Nhã Linh những tưởng anh sẽ không buông tha cho.
mình, nhưng cuối cùng Hoàng Tuấn Khải nhắm mắt lại, anh thấp giọng nói: “Đi đi”
Gương mặt Hoàng Tuấn Khải tức giận đến méo mó, cơn thịnh nộ cuồn cuộn kéo tới khiến lồng ngực anh phập phồng mạnh. Gân xanh của anh nổi đầy hai bên thái dương, mặt anh đỏ bừng, quai hàm siết chặt. Anh chỉ sợ nếu còn nhìn thấy cô, sẽ không khống chế được bản thân mà làm tổn thương cô. Kiều Nhã Linh đứng ngây người, Hoàng Tuấn Khải lại nói tiếp: “Ngay lập tức, biến đi!”
Kiều Nhã Linh kéo lại quần áo trên người, không chần chừ quay người chạy thật nhanh, chỉ sợ anh thật sự sẽ cưỡng ép mình. Hoàng Tuấn Khải đạp mấy cú vào bức tường đối diện, cuối cùng anh dừng lại, đôi mắt khép hờ, vô cảm nhìn bóng lưng nhỏ bé của cô dần biến mất trong màn đêm. Hoàng Tuấn Khải rút một điếu thuốc, châm lửa. Làn khói trắng che mờ đi đôi mắt đen như mực của anh, nơi ấy ẩn chứa sự cô đơn khó nói thành lời.
Bên dưới vẫn căng đau, vô cùng khó chịu, nhưng Hoàng Tuấn Khải không còn tâm trạng để ý đến nó nữa. Ánh trăng tịch lặng trải dài khắp chốn, bóng hình cô liêu của anh đổ dài, chỉ còn ánh lửa lập lòe làm bạn với màn đêm.
Lúc này ở trong nhà, Tiểu Kiệt vẫn chưa ngủ. Sau khi Kiều Nhã Linh đi ra ngoài thì cậu đã thức dậy, đợi một hồi lâu rồi vẫn chưa thấy cô trở về. Tiểu Kiệt mò mẫm lấy điện thoại trong balo mình ra, sạc điện.