Chương 345
Trần Mai Hương siết chặt tay, lồng ngực phập phồng vì tức giận. Bà ta chưa bao giờ cảm thấy nhục nhã như lúc này, bà ta chỉ muốn xé xác Kiều Nhã Linh thành trăm mảnh cho hả giận.
Bao nhiêu ánh mắt đổ dồn về phía bà ta, nhìn bà ta đầy chê cười. Trần Mai Hương trong phút chốc bị che mờ lý trí, bà ta cầm lấy mảnh vỡ thủy tinh bên cạnh mình rồi xông đến xô ngã Kiều Nhã Linh xuống đất.
Trần Mai Hương gần như ngồi lên người Kiều Nhã Linh, muốn cắm mảnh thủy tinh vào cổ cô. Kiều Nhã Linh dùng hết sức ngăn bà ta lại, nhưng Trần Mai Hương giống như phát điên, liên tục hét lên: “Tao sẽ giết mày! Để xem mày còn mở miệng nói láo được nữa không!”
Mọi người xung quanh kinh sợ nhìn cảnh tượng trước mặt, một người phụ nữ điên cưồng đè lên người cô gái định thực hiện hành vi giết người. Bà ta quá điên rồ và hung hãn, thật sự đáng sợ đến rùng rợn.
“Trời ơi bà ta mất trí rồi sao?”
“Ai đó gọi bảo vệ đi”
“Giết người ở đây à? Đúng là điên rồi!”
Mọi người xôn xao, Kiều Phương Ly mặt mũi tái xanh, chuyện này đã đi quá giới hạn. Kiều Phương Ly vội vàng lao đến ngăn mẹ mình lại, hốt hoảng nói: “Mẹ làm cái gì thế? Mẹ buông cô ta ra đi, mẹ có biết hành động của mình dại dột đến mức nào không?”
Trong mắt Trần Mai Hương bây giờ chỉ có sự thù hận, bà ta không nghe lọt tai điều gì cả. Gương mặt Trần Mai Hương đầy sát ý, đôi mắt trợn trừng lên, hàm răng nghiến chặt. Bàn tay cầm mảnh thủy tinh của bà ta rỉ máu, bà ta dùng hết sức để găm nó lên cổ Kiều Nhã Linh.
Kiều Phương Ly vô cùng sợ hãi, run rẩy nói: “Mẹ ơi con xin mẹ, mẹ đừng làm thế. Cô ta là người của Hoàng Tuấn Khải đấy, động vào cô ta thì chúng ta cũng không xong đâu.”
Mắt Trần Mai Hương vẫn tia máu, bà ta nghiến răng nói: “Tao phải giết nó, phải giết nó!”
Kiều Nhã Linh cố gắng chống đỡ, nhưng bà ta quá khỏe và hung hăng. Bây giờ Trần Mai Hương đang vô cùng kích động, bà ta có thể làm ra bất cứ chuyện điên rồ nào.
Để bảo vệ tính mạng của mình, Kiều Nhã Linh quyết định dụ dỗ bà ta: “Tôi quen biết Hoàng Tuấn Khải, bà biết anh ta là người có quyền lực như thế nào phải không? Chỉ cần bà buông tôi ra, tôi nhất định sẽ bảo anh ta nâng đỡ con gái bà, cho cô ta một vai diễn”
Kiều Phương Ly nghe vậy thì động lòng, vội nói với mẹ mình: “Mẹ nghe cô ta nói gì không? Cô ta sẽ xin Hoàng Tuấn Khải cho con một vai diễn đấy! Mẹ, mẹ hãy nghĩ cho con, mẹ thả cô ta ra đi”
Đây là một điều kiện vô cùng hấp dẫn đối với Kiều Phương Ly, cô ta chỉ là một diễn viên nhỏ nên không được săn đón. Việc được Hoàng Tuấn Khải nâng đỡ sẽ giúp ích cho cô ta rất nhiều, cô ta sẽ nhanh chóng trở nên nổi tiếng.
Kiều Phương Ly không dại gì từ chối, cô ta khuyên nhủ mẹ mình: “Hoàng Tuấn Khải là người rất quyền lực đó mẹ, có anh ta giúp đỡ con gái mẹ nhất định sẽ phất lên nhanh chóng. Bây giờ mẹ làm chuyện này với cô ta cũng chẳng giúp gì được con đâu, chỉ bằng chúng ta đồng ý với điều kiện của cô ta”
Trần Mai Hương nhìn chằm chằm Kiều Nhã Linh, bà ta không tin tưởng lời cô nói. Kiều Nhã Linh từ nhỏ đã thông minh giảo hoạt, nhất định là vì cô sợ chết nên mới nói vậy để bà ta thả cô ra
. Trần Mai Hương hừ lạnh: “Mày nghĩ nó nói thật à? Nó đang lừa mày đấy con ạ! Nó là ai mà có thể quen được Hoàng Tuấn Khải kia chứ! Nó sợ quá nên mới phải nghĩ ra cái chiêu này để tao tha cho nó. Nhưng tao không có ngu đâu, đừng hòng qua mắt được tao”
Kiều Phương Ly nghe mẹ mình nói như vậy cũng bắt đầu do dự.
Trần Mai Hương lại càng dùng lực ở tay hơn, Kiều Nhã Linh lấy cả hai bàn tay chống đỡ. Kiều Nhã Linh mím chặt môi, cơ thể cô đau nhức, cánh tay run rẩy, cô gần như không thể trụ được nữa. Kiều Nhã Linh cố gắng thuyết phục Kiều Phương Ly: “Tôi nói thật đó, tôi sẽ bảo Hoàng Tuấn Khải giúp cô. Kiều Phương Ly, không phải cô luôn muốn trở thành người nổi tiếng sao, cô đừng bỏ lỡ cơ hội lần này”
Kiều Phương Ly một lần nữa dao động, cô ta không biết phải nghe theo ai cả. Nhưng dù sao chuyện mẹ cô ta làm cũng quá điên rồ, cô ta nghĩ mình phải ngăn mẹ lại. Bởi nếu không, hậu quả hai người họ phải gánh chịu sẽ vô cùng khủng khiếp.