Mục lục
Truyện: Tổng tài bá đạo Yêu em đến thiên trường địa cửu (full)- Hoàng Tuấn Khải - Kiều Nhã Linh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 461

 

Đúng lúc này, người giúp việc ban nãy đi đến, thấy Kiều Nhã Linh ở bên ngoài cầm đĩa thức ăn cô ta vừa mang tới thì không khỏi sửng sốt: “Cô đang làm gì thế?”

 

Người vệ sĩ nói “Cô ta phàn nàn đồ ăn đã bị hỏng, không ăn được”

 

Người giúp việc khó hiểu nói: “Hỏng là hỏng thế nào, thức ăn đều được tôi mua từ sáng nay mà”

 

Đồ ăn đều còn rất tươi mới, màu sắc lại còn đẹp mắt, không thể nào là đồ ôi được. Người giúp việc bất mãn nhìn Kiều Nhã Linh, cho rằng cô đang kiếm chuyện với cô ta.

 

Kiều Nhã Linh đưa đĩa thức ăn cho người giúp việc, nói: “Không tin cô ngửi thử xem”

 

Người giúp việc cúi đầu ngửi, bàn tay Kiều Nhã Linh âm thầm siết lại, trong lòng cô vô cùng căng thẳng. Trái tim đập điên cuồng trong lồng ngực Kiều Nhã Linh, nếu bọn họ phát hiện ra điều gì bất thường, kế hoạch của cô sẽ đổ sông đổ biển. Kiều Nhã Linh cố gắng không để bàn tay đang cầm đĩa thức ăn của mình run rẩy, tỏ ra bình tĩnh như thường.

 

Người giúp việc vẫn giữ nguyên tư thế một hồi lâu, lông mày cô ta nhíu chặt, sắc mặt không được tốt cho lắm.

 

Người giúp việc ngẩng đầu lên, lạnh nhạt nói: “Đúng là thức ăn có mùi hơi lạ thật, nhưng không phải là đồ hỏng đâu, có lẽ vừa nãy tôi cho nhầm gia vị gì cũng nên”

 

Kiều Nhã Linh cảm thấy lồng ngực nhẹ hẳn đi, cô dúi đĩa thức ăn vào tay người giúp việc, nói: “Hai người ăn giúp tôi đi, đồ ăn như vậy tôi không muốn động vào nữa?

 

Người giúp việc trừng mắt: “Thế bây giờ cô muốn tôi làm lại cho cô ăn sao?”

 

Kiều Nhã Linh lắc đầu nói: “Không cần đâu, bây giờ tôi đi ngủ đây”

 

Nói rồi Kiều Nhã Linh quay người bước vào bên trong, thế nhưng đôi tai vẫn dỏng lên nghe ngóng động tĩnh bên ngoài. Bên ngoài vang lên tiếng xì xào nói chuyện và tiếng đồ ăn bị vứt vào sọt rác, xem ra hai người đó đã không ăn. Kiều Nhã Linh căn môi, họ đã không sập bẩy.

 

Kiều Nhã Linh thở dài, trong lòng vô cùng thất vọng, mọi chuyện không theo kế hoạch trước đó mà cô đã đặt ra. Kiều Nhã Linh đi đi lại lại trong phòng, cô phải tìm cách khác mới được.

 

Một lúc sau, tiếng gõ cửa lại vang lên. Người vệ sĩ mở cửa, trông thấy bộ dạng ốm yếu và ánh mắt đau đớn của Kiều Nhã Linh. Gương mặt Kiều Nhã Linh xanh xao, cô nhỏ giọng nói: “Có thể gọi người giúp việc đến hộ tôi được không? Tôi muốn tắm, nhưng tay tôi rất đau, muốn giơ ra sau lưng cũng khó”

 

Người vệ sĩ có chút bối rối, anh ta nói: “Đợi một chút.”

 

Không lâu sau, người giúp việc đã quay trở lại, trên tay cầm theo một bộ quần áo. Cô ta không hề hỏi gì Kiều Nhã Linh mà đi thẳng vào phòng tắm chuẩn bị nước. Kiều Nhã Linh chậm rãi đi ở đằng sau, người giúp việc kia không hề phát giác ra điều gì bất thường, vẫn tiếp tục lúi húi xả nước. Kiều Nhã Linh nắm chặt lọ thủy tỉnh trong tay, từng bước.

 

tiến về phía bồn tắm, Kiều Nhã Linh giơ lọ thủy tinh lên, không do dự đập mạnh vào đầu người giúp việc.

 

Người kia “hự” một tiếng, lập tức ngã gục xuống sàn nhà tắm. Kiều Nhã Linh lật người cô ta lại, xác định cô ta đã bất tỉnh, trên đầu còn chảy một dòng máu đỏ tươi

 

. Kiều Nhã Linh cắn chặt môi, cô không có thời gian để cảm thấy tội lỗi mà nhanh chóng cởi quần áo của cô ta ra.

 

Xong xuôi, Kiều Nhã Linh đóng cửa phòng tắm lại, bước ra ngoài như không có gì xảy ra. Cô lấy chiếc bật lửa mà trước đó vốn dĩ dành tặng cho Hoàng Tuấn Khải ra, thật may vì bọn họ đã không tịch thu mất.

 

Kiều Nhã Linh châm lửa vào rèm cửa, lửa rất nhanh bốc lên ngùn ngụt. Kiều Nhã Linh lùi về phía sau, thất thanh kêu lên: “Cháy, cháy rồi!”

 

Ngọn lửa thiêu rụi hơn nửa chiếc rèm, và nhanh chóng lan ra những khu vực khác. Cả căn phòng sáng rực bởi ánh lửa, khói đen bốc lên ngùn ngụt.

 

Người vệ sĩ gác ngoài cửa nghe được tiếng hét của Kiều Nhã Linh, đồng thời ngửi thấy mùi khói khét lan tỏa xung quanh. Anh ta vội vàng mở cửa xông vào, nhìn thấy ngọn lửa lớn đang trở nên dữ dội thì hốt hoàng lấy gối để dập lửa. Anh ta vừa dập lửa vừa hét: “Cháy rồi! Người đâu, mau đến dập lửa!”

 

Người vệ sĩ dồn toàn bộ sự chú ý vào đám lửa, hoàn toàn không để tâm đến Kiều Nhã Linh đang ở bên cạnh. Cánh cửa phòng mở toang, vì sự việc vừa mới phát sinh nên chưa ai tới kịp, đây chính là cơ hội tốt cho cô. Kiều Nhã Linh siết chặt bộ quần áo trong tay, lao ra ngoài nhanh hết sức có thể.

 

Kiều Nhã Linh chạy một mạch vào căn nhà kho ở tầng ba. Ngay khi cô vừa bước vào đó, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân rầm rập.

 

Kiều Nhã Linh nép người vào trong bóng tối. cơ thể không ngừng run rẩy. Đến khi người cuối cùng đi lướt qua căn nhà kho, Kiều Nhã Linh mới thả lỏng cơ thể. Kiều Nhã Linh nghe thấy tiếng la hét ầm ï, mọi người thay phiên nhau dập lửa, khung cảnh hỗn loạn và kinh hoàng.

 

“Ai đó lấy vòi phun nước lại đây đi!”

 

“Lửa lan ra rồi, chạy ra ngoài maul”

 

“Gọi điện cho ông chủ nhanh lên!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK