Chương 224
Tiểu Kiệt vẫn mơ màng như cũ, Kiều Nhã Linh biết thằng bé còn chưa tỉnh ngủ nên mới nói nhầm như vậy, nhưng trái tim cô vẫn thổn thức không ngừng. Trong lòng Kiều Nhã Linh rối bời, cô vừa hạnh phúc.
vừa đau lòng. Hạnh phúc vì được nghe tiếng gọi “mẹ” thân thương mà đáng nhẽ từ ba năm trước cô đã có thể nghe, đau lòng vì nhớ đến đứa con đã mất của mình.
Tiểu Kiệt rúc vào trong lòng Kiều Nhã Linh, lại nhỏ giọng gọi: “Mẹ..”
Kiều Nhã Linh trào nước mắt, cô nấc lên thành tiếng, lông ngực đau buốt. Hoàng Tuấn Khải cũng vô cũng bàng hoàng đứng đẳng sau, cơ thể anh cứng ngắc bất động, ánh mắt đau đớn nhìn vẻ mặt mê man của Tiểu Kiệt. Hoàng Tuấn Khải siết chặt tay lại, khóe môi anh run rẩy. Cảnh tượng phía trước giống như kim đâm vào mắt anh, lời nói của Tiểu Kiệt càng khiến trái tim anh nhức nhối.
Rốt cuộc Tiểu Kiệt đã khao khát có một người mẹ đến thế nào mà trong mơ màng đã gọi Kiều Nhã Linh là mẹ. Mắt Hoàng Tuấn Khải cũng đỏ lên, đây đáng nhẽ là một cảnh tưởng cảm động biết bao, thế nhưng ở trong hoàn cảnh này, nó lại chứa đầy sự mỉa mai. Hoàng Tuấn Khải mím môi, bàn tay anh lạnh băng, cơ thể cũng không nghe theo sự điều khiển từ anh, cứng đờ không nhúc nhích.
Tiểu Kiệt đột nhiên rơi nước mắt, thều thào nói: “Mẹ, con muốn mẹ”
Giọt nước mắt nóng hổi của thằng bé thấm trên vai áo Kiều Nhã Linh, cô che miệng nấc nghẹn, càng ôm chặt lấy Tiểu Kiệt hơn. Đứa trẻ nhỏ bé trong lòng khiến cô nhớ về đứa con chưa kịp chào đời đã mãi mãi ra đi của mình, Kiều Nhã Linh bật khóc nức nở. Dẫu đã ba năm trôi qua, cảm giác đau đớn ấy vẫn chưa bao giờ nguôi ngoai. Cô vẫn còn nhớ rõ bản thân đã từng vui mừng và mong đợi như thế nào mỗi khi chạm vào phần bụng đang nhô lên của mình. Kiều Nhã Linh nghĩ, chắc hẳn đó sẽ là một đứa bé vô cùng đáng yêu.
Kiều Nhã Linh chưa bao giờ cảm thấy hối hận khi mang trong mình sinh mệnh bé nhỏ ấy. Nhìn nó lớn từng ngày trong bụng, cô đã vô cùng hạnh phúc. Khoảng thời gian đó, cô chạy trốn tất cả mọi thứ, chỉ có đứa bé giúp cô trở nên kiên cường hơn. Cô tự nhủ bản thân phải thật mạnh mẽ để bảo vệ đứa con của mình, đó là sứ mệnh của cô.
Những hình ảnh tăm tối của quá khứ lại một lần nữa hiện lên, trong căn phòng mổ trắng toát, Kiều Nhã Linh nằm trên chiếc giường lạnh lẽo.
Những chiếc dao kéo va vào nhau, âm thanh rùng rợn liên tục vang lên.
Kiều Nhã Linh hét khản cổ, nước mắt giàn giụa trên mặt: “Không, xin các người, đừng giết con tôi!”
Nhưng không ai lắng nghe cô cả, chỉ có những âm thanh lạnh lùng vang lên: “Nó phải chết!”
Ký ức đau khổ ấy khiến Kiều Nhã Linh như muốn ngã quy. Cô đã mất đi con mình, không thể nghe được tiếng gọi “mẹ” từ đứa trẻ đó.
Nhưng rồi Tiểu Kiệt xuất hiện, rạng rỡ như ánh nắng mặt trời, khiến tâm hồn lạnh lẽo của cô được sưởi ấm. Thời khắc này, đứa trẻ ấy đang ôm lấy cô, gọi cô là mẹ. Cảm xúc như những đợt sóng xô hết lần này đến lần khác, Kiều Nhã Linh đau lòng khôn cùng, không thể ngăn được những giọt nước mắt đang lã chã rơi.
Tiểu Kiệt gần như lả trên người cô, Kiều Nhã Linh sợ thằng bé mệt, chậm rãi ôm lấy thằng bé đặt lên giường.
Mắt Tiểu Kiệt khép hờ, Kiều Nhã Linh nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt xanh xao của thằng bé, sau đó lại bật khóc thành tiếng. Hoàng Tuấn Khải đột ngột đến bên cạnh Kiều Nhã Linh, nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt của cô.
“Đừng khóc nữa”
Lồng ngực Hoàng Tuấn Khải vô cùng bức bối, nước mắt của cô giống như những con dao sắc nhọn, từng giọt từng giọt đâm vào tim anh. Kiều Nhã Linh hất tay Hoàng Tuấn Khải ra, khàn giọng nói: “Đừng chạm vào tôi”
Những kí ức đau khổ luôn gắn liền với những người từng khiến mình tổn thương. Những gì Hoàng Tuấn Khải làm năm ấy đã để lại vết sẹo quá lớn trong lòng cô, mỗi khi nhớ lại, cô đều không ngừng khóc.
Khoảng thời gian đầu mới mất con cô như kẻ điên loạn, cả ngày rơi nước mắt, lại còn liên tục làm thương bản thân. An Kỳ khi ấy đã luôn ở bên cô, nếu không có lẽ, cô đã không còn ở trên thế gian này nữa rồi.
Kiều Nhã Linh khi ấy chỉ gào khóc, liên tục hỏi An Kỳ: “Con tớ đâu? Đứa bé ấy đâu rồi? Trước đó bụng tớ vẫn to cơ mà, sao bây giờ lại bằng phẳng thế này? An Kỳ, nói đi, cậu nói đi!”
An Kỳ vừa ôm cô vừa khóc, cô ấy nức nở nói: “Nhã Linh, tớ cầu xin cậu đấy, đừng như vậy nữa”
Mỗi ngày trôi qua đều là mỗi ngày đau khổ như rơi xuống địa ngục, Kiều Nhã Linh cũng không biết mình đã vượt qua quãng thời gian ấy như thế nào nữa.
Đã ba năm trôi qua, nhưng cô chưa bao giờ thôi nhớ đến con mình. Gương mặt một đứa trẻ không có mặt mũi vẫn thường xuyên xuất hiện trong giấc mơ của cô, khóc hỏi cô rằng tại sao không cứu nó.