Chương 276
Tiểu Kiệt đáp lấy lệ: “Thi thoảng ạ”
Tư Hiên hòa nhã nói: “Chú không thấy ba cháu bao giờ, ba cháu là ai thế? Có thể nói cho chú không?”
Tiểu Kiệt một mực im lặng, đề phòng nhìn Tư Hiên. Cậu nhóc cảm thấy anh ta không phải là người tốt lành gì, giống như đang có âm mưu gì vậy. Đúng lúc này thì Kiều Nhã Linh đi xuống, Tư Hiên không nói gì nữa, lập tức trở lại dáng vẻ nhã nhặn lịch sự hằng ngày.
Ba người lên xe rồi xuất phát, cả quãng đường Tiểu Kiệt cứ ríu rít nói chuyện với Kiều Nhã Linh không ngừng. Tư Hiên thi thoảng có nói xen vào vài câu nhưng hoàn toàn bị ngó lơ.
Tiểu Kiệt và Kiều Nhã Linh ngồi sau vui vẻ cười đùa, chỉ có Tư Hiên sắc mặt có chút biến đổi. Điện thoại của anh ta reo lên không ngừng, anh ta chốc chốc lại cúi đầu nhìn, ánh mắt thoáng lạnh đi.
Tư Hiên đột nhiên dẫn bọn họ đến gần một nhà kho trong bãi đất hoang vu trống trải, cỏ mọc um tùm. Kiều Nhã Linh vừa định lên tiếng thắc mắc thì có mấy người đàn ông xa lạ xuất hiện, bao vây Kiều Nhã Linh và Tiểu Kiệt.
Kiều Nhã Linh giật mình lùi lại, mấy người đàn ông mặt mày hung tợn nhìn cô chằm chằm, trên môi nở nụ cười hết sức đê tiện. Kiều Nhã Linh hoảng hốt ôm chặt lấy Tiểu Kiệt, cô sợ hãi hỏi Tư Hiên: “Anh Tư Hiên, thế này là thế nào? Bọn họ là ai? Sao anh lại đưa em đến đây?”
Tư Hiên không buồn để ý đến Kiều Nhã Linh, sắc mặt anh ta hoàn toàn biến đổi. Đôi mắt lạnh lùng vô cảm, gương mặt cứng ngắc, cánh môi mím chặt, đây là một Tư Hiên vô cùng xa lạ đối với Kiều Nhã Linh.
Tư Hiên đứng đối diện với mấy người đàn ông kia, hất mặt nói: “Người đã đưa đến, tiền đâu?”
Đối phương liếc mắt nhìn Tiểu Kiệt, lập tức nở nụ cười hài lòng: tốt lắm! Đây là năm trăm triệu, đúng như thỏa thuận, không thiếu một đồng”
Một tên nhìn Kiều Nhã Linh chăm chằm, vuốt cằm nói: “Thật à?”
Tư Hiên cười nhạt: “Tao lừa chúng mày làm gì?”
Kiều Nhã Linh từ nãy đến giờ nghe cuộc trò chuyện của bọn họ cũng có thể hiểu đại khái chuyện gì đang xảy ra. Bọn họ chính là những kẻ bắt cóc tống tiền, và Tư Hiên là người gián tiếp đưa cô và Tiểu Kiệt vào hang sói.
Sự sợ hãi và phân nộ đồng thời dâng lên trong lòng Kiều Nhã Linh, đây là người đàn ông bao năm nay cô vẫn quý mến và kính trọng, là đàn anh luôn dịu dàng ấm áp quan tâm tới cô sao? Kiều Nhã Linh tức giận hét lớn: “Tư Hiên, mẹ kiếp, anh là đồ khốn nạn! Sao anh lại làm vậy với tôi, anh nói đi! Tôi đã tin tưởng anh, coi anh là một người bạn thân thiết, thế mà bây giờ anh lại đâm một nhát dao vào lưng tôi, anh không thấy có lỗi với tôi, với bản thân à?”
Tư Hiên bình thản nhìn cô, sắc mặt không đổi, thờ ơ nói: “Tại sao à? Bởi vì tôi cần tiền, còn cô và thằng nhóc kia thì rất đáng giá”
Kiều Nhã Linh tức giận đến run rẩy, nước mắt cũng rơi xuống.