Mục lục
Truyện: Tổng tài bá đạo Yêu em đến thiên trường địa cửu (full)- Hoàng Tuấn Khải - Kiều Nhã Linh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 439

 

Hoàng Tuấn Khải đã chạm vào tử huyệt của Vũ Khải Sơn, ông ta không còn cách nào khác, chỉ đành đồng ý: “Được rồi, tôi sẽ làm theo những gì cậu nói, bắt hai đứa nó lấy nhau”

 

Hoàng Tuấn Khải mỉm cười: “Ông Vũ, sao ông lại dùng từ ‘bắt, phải là tác thành cho hai người vô cùng xứng đôi vừa lứa với nhau chứ. Đây là chuyện vui, đừng nói như kiểu ông phải làm một việc gì đó vô cùng khủng kiếp.”

 

Hoàng Tuấn Khải cười nhưng ánh mắt thì không. Vũ Khải Sơn toát mồ hôi lạnh, cúi đầu không nói gì. Trong lòng Vũ Khải Sơn cảm thấy vô cùng có lỗi với Hạ Mai, nhưng ông không thể làm gì được. Nếu ông không làm theo lời của Hoàng Tuấn Khải, cơ nghiệp của ông có thể vì đó mà sụp đổ. Vũ Khải Sơn không nén được tiếng thở dài, ông nói: “Tôi đồng ý là một chuyện, nhưng Thế Phong đồng ý hay không lại là chuyện khác.

 

Thế Phong không hề yêu Hạ Mai, tôi e là nó sống chết cũng sẽ không kết hôn với con bé. Thằng bé nói với tôi nó đã yêu một người con gái khác, dạo gần đây đang theo đuổi người ta, còn muốn lấy cô ấy về làm vợ. Tôi chưa bao giờ thấy thằng bé kiên định theo đuổi tình yêu như vậy, có lẽ nó thật lòng cũng nên.”

 

Vừa nhắc đến chuyện này, sắc mặt Hoàng Tuấn Khải lập tức trở nên khó coi. Người con gái trong lời nói của Vũ Khải Sơn không ai khác chính là Kiều Nhã Linh. Vũ Thế Phong nói cả chuyện này cho ba mình, xem ra anh ta thực sự nghiêm túc với cô. Lửa giận âm ỉ cháy trong lòng Hoàng Tuấn Khải, chính vì chuyện đó nên anh mới ép buộc Vũ Thế Phong kết hôn mới Hạ Mai. Kiều Nhã Linh chỉ thuộc về một mình anh, những người khác đừng hòng mơ tưởng!

 

Thấy Hoàng Tuấn Khải im lặng, Vũ Khải Sơn tiếp tục nói: “Nếu cậu chỉ muốn Thế Phong kết hôn, thì tôi nghĩ ra ý này, hay là để thằng bé kết hôn với cô gái ấy?”

 

Vũ Khải Sơn vừa dứt lời, Hoàng Tuấn Khải liền nổi trận lôi đình hất đổ cốc chén trên bàn. Vũ Khải Sơn vô cùng sợ hãi, ông không biết mình đã nói sai cái gì mà Hoàng Tuấn Khải lại tức giận đến thế. Gương mặt anh âm u đến đáng sợ, trong ánh mắt chỉ có sự chết chóc và cuồng nộ.

 

Hoàng Tuấn Khải gắn giọng nói: “Ông Vũ, tôi nói, Vũ Thế Phong phải kết hôn với Hạ Mai! Không phải Hạ Mai thì không được, ông đừng có nói vớ vẩn khiến tôi bực mình. Nếu không, người tôi sẽ xử lý chính là ông đấy!”

 

Vũ Khải Sơn sợ đến mức run bần bật, gật đầu lia lịa: “Vâng, vâng, tôi biết rồi, tôi sẽ không nói gì lung tung nữa”

 

Hoàng Tuấn Khải ngồi xuống ghế, gương mặt trở lại bình thường, chỉ có ánh mắt vẫn sắc lạnh như dao. Hoàng Tuấn Khải lãnh đạm nói: “Về chuyện hôn lễ, tôi hy vọng ông sẽ tổ chức cho hai người họ càng nhanh càng tốt. Tôi có một mảnh đất không tệ, muốn lấy nó làm quà cưới cho Thế Phong và Hạ Mai, ông thấy được chứ?”

 

Vũ Khải Sơn hiểu ý của Hoàng Tuấn Khải, ông hoàn toàn không có quyền từ chối. Nếu làm theo lời Hoàng Tuấn Khải, ít ra ông sẽ có một chút lợi lộc, còn nếu không, ông sẽ không có bất cứ thứ gì cả.

 

Ngược lại, những thứ ông ta đang có, sẽ cứ thế bị đoạt đi. Vũ Khải Sơn đã cố gắng hết sức để ngăn cản cuộc hôn nhân miễn cưỡng này nhưng không thành, ông bất đắc dĩ nói: “Tôi hiểu rồi”

 

Hoàng Tuấn Khải nở nụ cười quỷ dị, Vũ Khải Sơn bỗng chốc sởn gai ốc. Ông thầm nghĩ, sau này nhất định sẽ không bao giờ động vào Hoàng Tuấn Khải nữa.

 

Khi Hoàng Tuấn Khải kết thúc công việc ở công ty thì trời đã tối muộn. Hoàng Tuấn Khải trở về nhà, nghe quản gia Tôn nói Tiểu Kiệt vẫn chưa ngủ, anh không khỏi nhíu mày.

 

Lao lực cả một ngày, hiện tại Hoàng Tuấn Khải rất mệt mỏi nhưng vẫn lên phòng Tiểu Kiệt xem thằng bé thế nào. Hoàng Tuấn Khải khế khàng mở cửa phòng, Tiểu Kiệt đang trùm chăn trên giường giống như một quả bóng nhỏ. Thấy Hoàng Tuấn Khải bước vào, thăng bé liền kêu lên: “Bal”

 

Hoàng Tuấn Khải ngồi lên giường con trai, không vui nói: “Sao muộn như thế này rồi mà con vẫn chưa ngủ?”

 

Gương mặt Tiểu Kiệt vô cùng ủ rũ, ánh mắt buồn bã nhìn Hoàng Tuấn Khải: “Con không ngủ được, con đã quen trước khi đi ngủ được mẹ kể chuyện cho nghe rồi. Bây giờ không có mẹ ở đây, con thấy buồn lắm.

 

Con nhớ mẹ, con muốn mẹ trở về nhà, ôm con đi ngủ giống như ngày trước cơ.”

 

Tiểu Kiệt rưng rưng nước mắt, nhìn thằng bé vô cùng tội nghiệp. Sự †ồn tại của Kiều Nhã Linh trong cuộc sống của Tiểu Kiệt đã trở nên thân thuộc đến mức không ai có thể thay thế. Hoàng Tuấn Khải rất đau lòng, không chỉ có con trai, mà anh cũng nhớ Kiều Nhã Linh. Cô đã biến mất mấy ngày rồi, anh đã liên tục tìm kiếm cô trong vô vọng. Không một chút tin tức, cũng không có bất cứ manh mối nào, anh gần như đã lo sợ đến phát điên.

 

Nếu anh lại mất cô nữa thì sao đây?

 

Hoàng Tuấn Khải nhẹ nhàng xoa đầu con trai, anh thấp giọng nói: “Vậy ba kể chuyện cho con nhé?”

 

Tiểu Kiệt buồn bã lắc đầu: “Con muốn mẹ cơ”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK