Chương 152
Hoàng Tuấn Khải đập mạnh tay vào vô lăng, chỉ hận không thể đánh nát đít thằng bé. Tiểu Kiệt dương dương đắc ý, thắng bại hiện giờ quá rõ ràng rồi, chị xinh đẹp sẽ không bao giờ để mắt đến người hung dữ như ba cậu. Còn cậu thì đẹp trai, ngoan ngoãn vâng lời, làm sao chị xinh đẹp.
có thể cưỡng lại sự đáng yêu của cậu kia chứ! Tiểu Kiệt vui vẻ nói: “Ba đừng buồn, con chỉ nói sự thật thôi”
Hình như ba cậu đã quen Kiều Nhã Linh từ lâu, ấy thế mà vẫn không theo đuổi được cô. Còn cậu mới biết cô có vài ngày mà đã có thể ôm cô ngủ rồi, đây chính là điểm khác biệt lớn nhất giữa hai ba con cậu.
Tiểu Kiệt tự tin rằng giữa cậu và ba, chị xinh đẹp nhất định sẽ chọn mình.
Lửa giận bốc lên đến tận đầu, Hoàng Tuấn Khải không phản bác nổi, vì thật sự bây giờ Kiều Nhã Linh không thích anh. Anh từng là tất cả của cô, nhưng giờ đối với cô anh chỉ là người xa lạ. Hoàng Tuấn Khải vô cùng phiền muộn, thằng nhóc này đã tiến trước một bước chạm vào trái †im cô, xem ra anh phải cố gắng nhiều rồi. Hoàng Tuấn Khải mím môi nói: “Con cứ đợi đấy!”
Hoàng Tuấn Khải thực lòng rất bực bội, mấy lần đến lúc quan trọng Kiều Nhã Linh đều cự tuyệt anh, hôm nay cũng vậy. Anh biết là sẽ khó.
lòng để cô chấp nhận anh một lần nữa, anh cũng đã quá nôn nóng muốn cô là của mình, vì vậy mà càng khiến cô xa lánh mình hơn. Kiều Nhã Linh là người dễ mềm lòng, anh nghĩ từ nay phải đối xử dịu dàng với cô hơn, như thế mới có thể khiến cô cảm động được.
Tiểu Kiệt cười rất gợi đòn: “Ba có cố mấy cũng vô ích, nếu ba cạnh tranh công bằng với con thì chỉ có thua thôi.
Hoàng Tuấn Khải tức giận nói: “Con bớt miệng đi!”
Hai người nói qua nói lại một hồi, không ai chịu nhường ai. Hoàng Tuấn Khải cảm thấy tranh cãi với một đứa trẻ con thật vô vị, đang định tắt máy thì Tiểu Kiệt lại thủ thỉ: “Ba ơi, vừa nãy chị xinh đẹp khóc đấy”
Hoàng Tuấn Khải trầm mặc, anh biết cô khóc. Anh vẫn còn nhớ rõ từng giọt nước mắt trong suốt lăn trên gò má cô, gương mặt cô tràn ngập sự đau đớn và khinh thường.
Những lời nói tàn nhẫn của cô găm chặt trên da thịt anh, đến bây giờ vẫn còn vô cùng nhức nhối. Hoàng Tuấn Khải không muốn làm tổn thương cô, cô giống như một cây xương rồng đầy gai bao bọc để bảo vệ bản thân. Anh muốn ôm cô vào lòng, dù máu chảy đầm đìa, nhưng anh vẫn can tâm tình nguyện.
Tiểu Kiệt không hề biết người vừa rồi gặp chị xinh đẹp chính là ba mình, cậu hồn nhiên nói tiếp: “Hình như có người bắt nạt chị ấy thì phải, mắt chị ấy sưng ơi là sưng. Con hỏi mà chị ấy không nói, không biết có phải vì cái chú kia không nữa”
Hoàng Tuấn Khải lập tức nắm lấy trọng điểm, anh hỏi: “Chú kia nào?”
“À, lúc này có một chú đẹp trai đến tìm Kiều Kiều, con phát hiện ra chú ấy thích chị xinh đẹp, thế nên con nhận là con của chị ấy, sau đó chú ấy liền bỏ đi. Ba thấy con giỏi không?”
Hoàng Tuấn Khải có thể đoán ra người mà Tiểu Kiệt nói chính là Tư Hiên, anh âm thầm chửi thề một tiếng. Hôm trước anh đã nói mình là chồng của Kiều Nhã Linh để cho anh ta bỏ cuộc, thế mà anh ta vẫn mặt dày bám lấy cô. May là Tiểu Kiệt thông minh, biết tìm cách đuổi tình địch đi. Hoàng Tuấn Khải rất hài lòng, thằng bé quả nhiên là con anh.
Hoàng Tuấn Khải mở miệng khen ngợi: “Giỏi lắm!”
Tiểu Kiệt cười hì hì: “Vậy ba cho con ở đây nha?”
Lần này Hoàng Tuấn Khải lại chẳng nói chẳng rằng, Tiểu Kiệt cảm thấy ba thật xấu tính, cậu đã làm bao nhiêu chuyện tốt cho ba mà ba vẫn không chịu cho cậu ở bên Kiều Nhã Linh. Tiểu Kiệt hậm hực nói: “Ba đúng là đáng ghét!”
Hoàng Tuấn Khải lập tức đen mặt: “Con có tin bây giờ ba lập tức lên nhà lôi con về không?”
Tiểu Kiệt rụt cổ: “Ba… bình tính”
Hoàng Tuấn Khải hừ một tiếng: “Biết điều thì còn cho con ngủ ở đây một đêm, nếu không đừng trách ba vô tình”
Tiểu Kiệt bu môi, nhưng như thế còn hơn không, được ôm chị xinh đẹp ngủ một tối cậu cũng đã mãn nguyện lắm rồi. Cậu không muốn đêm hôm khuya khoắt ba cậu xông vào đây rồi xách cổ cậu đi chút nào, đấy đúng là một cơn ác mộng. Để ba mình hạ hỏa, Tiểu Kiệt bịa chuyện nói: “Ba, con nói cho ba một chuyện bí mật về chị xinh đẹp”