Chương 69
Hoàng Tuấn Khải ép buộc cô tắm nước nóng rồi thay đồ mới, sau đó anh sẽ dịu dàng lau tóc cho cô. Kiều Nhã Linh vô cùng hưởng thụ sự chăm sóc của anh, hơi ấm cơ thể anh bao bọc lấy cô, khiến cô rất dễ chịu. Kiều Nhã Linh cười lém lỉnh ngồi trong lòng anh, ngước đôi mắt tròn linh động nhìn anh. Mỗi lần như thế, Hoàng Tuấn Khải đều không kìm được tiếng cười mà véo mũi cô mắng: “Em ấy, nghịch nước mưa rồi bị ốm thì sao?”
Kiều Nhã Linh chu môi: “Nhưng em đã ốm đâu”
Hoàng Tuấn Khải trừng mắt: “Lại còn đợi đến khi ốm mới không nghịch nữa à?”
Kiều Nhã Linh nghịch ngợm nói không ốm được đâu”
“Nếu anh không có ở bên thì em làm thế nào hả?” Hoàng Tuấn Khải vò đầu cô cười.
ó anh chăm sóc em rồi, em Lúc ấy, Kiều Nhã Linh chỉ nghĩ đó là lời nói đùa của anh, không ngờ mấy năm sau, bọn họ thực sự ly biệt. Thực ra những ngày ấy, Kiều Nhã Linh cố tình làm mình ướt sũng thế này để được Hoàng Tuấn Khải cau mày nhắc nhở, sau đó lại tỉ mỉ lau tóc cho cô.
Kiều Nhã Linh tham luyến sự ấm áp của anh, lúc nào cũng muốn ánh mắt anh hướng về phía mình. Để cô có thể thấy được khuôn mặt góc cạnh của Hoàng Tuấn Khải với đủ cung bậc cảm xúc, lúc thì trầm tĩnh như nước, lúc thì dịu dàng ôn nhu, khi thì tức giận không vui. Tất cả những sắc thái biểu cảm của anh đều khiến cô yêu thích, muốn ngắm nhìn mãi không thôi.
Những ngày mưa luôn gắn với những kỉ niệm tốt đẹp giữa Kiều Nhã Linh và Hoàng Tuấn Khải. Lần đầu tiên Kiều Nhã Linh đến nhà họ Hoàng là một ngày mưa, ngày cô nhận ra tình cảm của mình dành cho anh cũng vậy, đến nụ hôn đầu mà Kiều Nhã Linh dành cho anh, cũng chính là vào một ngày mưa tầm tã.
Hôm ấy Hoàng Tuấn Khải ngủ gục trên bàn làm việc, Kiều Nhã Linh lén lút đi vào, nhìn thấy gương mặt yên bình của anh, không kìm lòng được tiến gần lại.
“Hoàng Tuấn Khải?” – Kiều Nhã Linh thấp giọng gọi.
Anh vẫn nằm yên không nhúc nhích, đôi mắt lạnh lùng mọi ngày nhắm nghiền lại, đôi môi hơi mở ra, trông anh yên bình như một đứa trẻ vậy. Kiều Nhã Linh nhìn đến thất thần, sau đó cô đã làm một hành động mà đến bây giờ khi nhớ lại cô vẫn còn cảm thấy rung động.
Kiều Nhã Linh vén mái tóc dài ra sau, cúi thấp đầu xuống, áp môi mình lên đôi môi hơi lạnh của anh. Hàng mi cô khế run rẩy, cô không biết làm thế nào cả, chỉ ngây ngốc giữ nguyên tư thế tâm một phút. Sau đó hốt hoảng đứng thẳng dậy, mặt cô đỏ bừng, tay ôm lấy miệng. Đúng lúc này Hoàng Tuấn Khải hé mắt tỉnh lại, nhìn thấy cô ngạc nhiên hỏi: “Sao em lại ở đây?” – Thanh âm của anh khàn khàn, rất có từ tính, gợi cảm quyến rũ, khiến đáy lòng Kiều Nhã Linh run lên một trận.
Hoàng Tuấn Khải không hề hay biết Kiều Nhã Linh vừa cướp đi nụ hôn đầu của mình, nhìn gương mặt đỏ bừng của cô còn tưởng cô bị sốt, liền áp tay lên trán cô. Sự đụng chạm của anh khiến trái tim Kiều Nhã Linh như muốn nổ tung, cô luống cuống chạy về phòng, chùm chăn kín mít, trái tim đập như muốn nhảy ra ngoài. Cô khi ấy vừa lo sợ, lại vừa hạnh phúc không thôi. Nụ hôn đầu của cô là dành cho anh, và anh cũng vậy.
Mảng ký ức vụn vặt về những năm tháng ấy khiến viền mắt Kiều Nhã Linh ươn ướt, quá khứ tươi đẹp đã lùi vào trong hồi ức, chỉ có hiện thực tàn khốc như gai nhọn bao phủ lấy thân thể. Kiều Nhã Linh hít một hơi thật sâu, đem nước mắt chảy ngược vào trong. Cô nhìn những đồ ăn còn sót lại, cúi đầu giải quyết nốt. Ngày mai như thế nào không cần biết, hôm nay cứ phải ăn no cái đã!
Kiều Nhã Linh giống như điên cuồng mà ăn, bất chấp hình tượng, chỉ có điều không hiểu sao mắt cô lại ươn ướt, rồi biến thành những giọt nước mắt rơi xuống. Đồ ăn nghẹn nơi cuống họng, Kiều Nhã Linh rất muốn khóc thật to, nhưng lại kìm nén thành tiếng nức nở nghẹn ngào. Kiều Nhã Linh biết của mình rất thảm hại, ai lại vừa ăn vừa khóc kia chứ. Kiều Nhã Linh lấy tay lau nước mắt, thâm nhắc mình không được khóc nữa.
Trong nhà hàng bắt đầu vắng người hơn, từng tốp người lần lượt ra về. Kiều Nhã Linh không để ý, chuyên tâm xử lý nốt chỗ đồ ăn. Trước mắt mờ đi vì nước, nhưng Kiều Nhã Linh loáng thoáng có thể nhìn thấy một bóng đen đang tiến về phía mình. Người nọ chăm chú nhìn Kiều Nhã Linh, hơi ngẩn người, khóe môi ngay lập tức kéo cao: “Kiều Nhã Linh?”
Kiều Nhã Linh ngẩng đầu lên, nhìn thấy người trước mặt thì suýt sặc, ho mấy cái rồi lúng túng nói: “Anh Tư Hiên”