Chương 313
Làn nước lạnh lẽo bao quanh khiến cô tỉnh táo hơn, Kiều Nhã linh thở nặng nhọc từng tiếng một, mệt mỏi tựa lên thành bồn tắm.
Thì ra đó chỉ là giấc mơ, Kiều Nhã Linh nhắm mãi lại, cảm giác sợ hãi và tuyệt vọng vẫn hiện rõ mồn một trong tâm trí cô. Một giấc mơ thật đáng sợ, Kiều Nhã Linh co người lên, không ngừng run rẩy. Cô dường như đã ngủ rất lâu, nước trong bồn đã lạnh ngắt. Kiều Nhã Linh thở dài một tiếng, lẩm bẩm: “Tệ thật đấy!”
Kiều Nhã Linh nhanh chóng đứng dậy, cơ thể cô lạnh buốt, đầu ngón tay và ngón chân gần như không cử động nổi. Kiều Nhã Linh khó khăn trở về giường, sau đó chui vào trong chăn, người run bần bật.
Kiều Nhã Linh thiếp đi đến khi trời đã tối muộn, mọi người trong nhà đều đã đi ngủ hết. Kiều Nhã Linh chậm chạp ngồi dậy, đầu cô rất nặng và đau, cổ họng khô rát. Cô sờ tay lên trán, nóng bỏng, có lẽ ngâm nước lạnh quá lâu nên cô bị cảm rồi.
Kiều Nhã Linh tự mình đi xuống tầng, thấy quản gia Trần đang ở trong phòng bếp. Dù không muốn nói chuyện với bà ta nhưng cơ thể cô bây giờ không thể chịu đựng được nữa, Kiều Nhã Linh nhỏ giọng hỏi: “Quản gia Trần, trong nhà có thuốc cảm không?”
Quản gia Trần quay đầu lại, thấy Kiều Nhã Linh đang yếu ớt dựa trên tường. Gương mặt cô xanh xao, bờ môi tái nhợt, trán đổ đây mồ hôi, trông cô vô cùng tiều tụy mệt mỏi. Quản gia Trần nhíu mày, tiến lại hỏi: “Có chuyện gì thế?”
Kiều Nhã Linh khép hờ mắt, nói qua hơi thở: “Tôi ngâm nước lạnh lâu quá, tôi nghĩ mình bị cảm rồi”
Đầu Kiều Nhã Linh đau như búa bổ, cổ họng cô như muốn bốc cháy, người cũng nóng hầm hập vô cùng khó chịu. Kiều Nhã Linh không ngờ mình lại bị cảm nặng đến như vậy, cô có cảm giác như mình sắp ngã quy đến nơi.
Quản gia Trần nhìn cô từ đầu đến chân, vẻ mặt không có chút gì là quan tâm hay lo lắng, chỉ lạnh nhạt phê bình: “Tắm kiểu gì mà lại thành ra như thế này, cô ngủ quên trong đó đấy à”
Kiều Nhã Linh không còn hơi sức đâu để cãi nhau với bà ta, cũng chẳng mong bà ta sẽ chăm sóc cho mình. Kiều Nhã Linh chỉ muốn nhanh chóng uống thuốc rồi lên nhà nghỉ.
Quản gia Trần không thấy Kiều Nhã Linh trả lời, bình thường cô sẽ thẳng thừng đáp lại bà ta, nhưng bây giờ có lẽ quá mệt nên không nói được lời nào. Quản gia Trần khoanh tay, lạnh nhạt nói: “Thuốc ở trong tủ sơ cứu đấy, không biết còn thuốc cảm không”
Kiều Nhã Linh nghe bà ta nói vậy, khó khăn quay người rời đi. Quản gia Trần theo cô đi đến tủ thuốc, vừa đi vừa thờ ơ nói: “Bây giờ cô không sợ uống thuốc nữa rồi nhỉ? Ngày trước nhìn thấy viên thuốc thôi là cô đã nhảy dựng lên, ương bướng không chịu uống”
Kiều Nhã Linh mím chặt môi, ánh mắt dường như rơi vào miền ký ức xa xôi. Kiều Nhã Linh là một cô gái rất sợ phải uống thuốc, may rằng cô có thể chất tốt, rất ít khi bị ốm.
Ngày nhỏ Kiều Nhã Linh lần đầu uống thuốc viên đã bị nghẹn, vì vậy quãng thời gian sau đó cô luôn ám ảnh bởi chuyện uống thuốc. Nếu bị ốm nhẹ, Kiều Nhã Linh chỉ nghỉ ngơi ăn uống điều độ rồi để qua vài ngày thì sẽ khỏi. Chỉ khi nào bất đắc dĩ lắm mới động đến đống thuốc tây mùi vừa khó chịu vừa đắng.
Vào năm Kiều Nhã Linh mười tám tuổi, cô bị ốm nặng một trận nhớ đời. Kiều Nhã Linh bắt buộc phải uống thuốc để nhanh khỏi bệnh, cô cứ cầm viên thuốc trong tay không dám uống, rơm rớm nước mắt nhìn Hoàng Tuấn Khải ở bên cạnh.
“Em có thể không uống được không?” – Kiều Nhã Linh mếu máo hỏi.
Hoàng Tuấn Khải phì cười, vò tóc cô: “Em bao nhiêu tuổi rồi mà vẫn còn sợ uống thuốc thế hả? Cứ uống thật nhiều nước là nó sẽ trôi thôi”
Nhưng Kiều Nhã Linh vẫn rất sợ, Hoàng Tuấn Khải cứ bắt cô uống mãi, kết quả cô òa khóc nức nở. Hoàng Tuấn Khải khi đó dở khóc dở cười, ôm cô vào lòng vỗ về. Cuối cùng anh đành nhờ bác sĩ chuyền thuốc nước cho Kiêu Nhã Linh thay vì uống thuốc viên, lúc ấy Kiều Nhã Linh mới chịu nín khóc.
Kiều Nhã Linh nở nụ cười nhàn nhạt, ký ức, luôn đẹp đế đến đau lòng. Cô gái sợ uống thuốc năm xưa giờ đã thay đổi, Kiều Nhã Linh đã có khoảng thời gian phải uống rất nhiều các loại thuốc. Nỗi sợ hãi phải uống thuốc đã bị sự đau đớn tuyệt vọng nhấn khi ấy chìm, những viên thuốc xanh đỏ đã chẳng còn khiến Kiều Nhã Linh bận tâm đến nữa.
Quản gia Trần nhìn bóng lưng của Kiều Nhã Linh bằng ánh mắt phức tạp, việc cô xuất hiện ở đây khiến bà ta vô cùng chán ghét. Nếu không phải vì ông chủ cho phép, bà ta đã đuổi Kiều Nhã Linh đi từ lâu. Quản gia Trần đột nhiên kéo tay Kiều Nhã Linh lại, cô giật mình lùi về sau, nhíu mày nhìn bà ta.