Chương 239
Lời nói vô liêm sỉ của Hoàng Tuấn Khải càng khiến mặt Kiều Nhã Linh nóng như lửa đốt. Cô nghẹn họng không nói được lời nào, cắn môi tức tối nhìn anh.
Sau ba năm, miệng lười của Hoàng Tuấn Khải càng ngày càng trơ tráo, chỉ biết trêu ghẹo người khác. Kiều Nhã Linh định bò dậy thì Hoàng Tuấn Khải đã ấn chặt eo cô xuống, khiến nơi nào đó càng ma sát với nhau hơn, bên dưới của anh khẽ “bật” lên, chọc vào bụng cô.
Mặt Kiều Nhã Linh sắp bốc cháy đến nơi, cô tức giận nói: “Ai thèm động phòng với đồ mặt dày nhà anh, anh đừng có ảo tưởng!”
Hoàng Tuấn Khải cười cười, đôi mắt lóe sáng: “Em ngã còn lôi anh xuống, không phải là có ý đồ gì sao?”
Màu đỏ lan cả xuống cổ Kiều Nhã Linh, cô hét lên: “Ý đồ cái đầu anh ấy! Anh ở trước mặt tôi, tôi không túm lấy anh thì túm ai? Đừng tưởng mình là trung tâm vũ trụ, loại người như anh chỉ có ruồi muỗi mới bâu vào”
“Ồ, có một con đang bâu lấy anh đây này” = Hoàng Tuấn Khải nhướn mày.
Kiều Nhã Lini Gương mặt khi tức giận của Kiều Nhã Linh rất đáng yêu, đôi mắt long lanh như nước nhìn anh, cánh môi bị cô cắn đến đỏ ửng, làn da trắng nõn phủ một rặng mây hồng hồng.
Yết hầu Hoàng Tuấn Khải trượt lên xuống, tâm tình trở nên xáo động. Ban đầu chỉ là trêu đùa cô một chút, nhưng hình như anh lại là người lún sâu hơn mất rồi!
“Hoàng Tuấn Khải, anh đúng là cái đồ vô lại!”
Kiều Nhã Linh tức giận quát lớn, cô vùng vẫy muốn thoát khỏi anh.
Cánh tay đang ôm eo cô của Hoàng Tuấn Khải đột nhiên siết chặt, ánh mắt anh tối đi, thanh âm khàn khàn vang lên: “Kiều Kiều, đừng động đậy”
Kiều Nhã Linh khựng ngư , gương mặt Hoàng Tuấn Khải hơi đỏ, đôi mắt đen sãm, ẩn chứa một khát khao bùng cháy cuốn chặt lấy cô.
Vì hành động ban nãy của cô càng làm cho cơ thể họ ma sát nhiều hơn, nơi nào đó bên dưới càng thêm lớn. Thậm chí lồng ngực anh cũng nóng lên, truyền đến lòng bàn tay cô. Kiều Nhã Linh như chạm phải lửa, vội vàng rụt tay lại, run run nói: “Anh… đồ bỉ ổi! Anh lúc nào cũng chỉ nghĩ đến chuyện đó thôi hả?”
Hoàng Tuấn Khải thấp giọng cười, thanh âm mê hoặc của anh khiến đáy lòng cô ngứa ngáy: “Kiều Kiều, anh chỉ ‘lên’ được với em mà thôi”
Kiều Nhã Linh nghe những lời nói xấu hổ của anh, mặt cô đỏ có thể chích ra máu rồi. Kiều Nhã Linh thẹn quá hóa giận, lớn tiếng nói: “Anh im miệng đi!”
Đôi mắt Hoàng Tuấn Khải tối thãm, anh khẽ cười: “Sao hả? Em gây chuyện trước thì phải chịu hậu quả đi chứ, đừng có bỏ trốn. Nó vì em mà mới như vậy, em mau an ủi nói đi”
Hoàng Tuấn Khải tỏ ra hưởng thụ nhìn cô, Kiều Nhã Linh càng tức giận, anh lại càng vui vẻ. Kiều Nhã Linh sôi máu, cúi xuống cắn vào bắp.
tay anh. Hoàng Tuấn Khải không ngờ cô lại nhào tới cắn anh như một con chó nhỏ, đứng hình mất mấy giây. Hoàng Tuấn Khải kêu lên, bóp miệng cô, tức giận nói: “Em làm cái gì thế hả?”
Kiều Nhã Linh trừng mắt nói: “Tôi chịu trách nghiệm với anh còn gì, anh xem, chỗ kia mềm đi không ít rồi đó!”
“Em… được rồi, mau đi xuống!” = Hoàng Tuấn Khải hết nói nổi với cô, anh lạnh giọng ra lệnh.
Hoàng Tuấn Khải không chọc ghẹo cô nữa, nếu còn tiếp tục không biết cô còn định trả đũa anh thế nào. Hoàng Tuấn Khải thả tay đang túm lấy người cô ra, Kiều Nhã Linh vội vàng đứng dậy.
Hoàng Tuấn Khải khó khăn ngồi lên, Kiều Nhã Linh nhìn thấy dấu răng rõ mồn một của mình trên tay Hoàng Tuấn Khải, ngoài viền còn có chút rớm máu nữa.
Kiều Nhã Linh không ngờ mình lại ra tay hạ miệng mạnh như vậy, thế nhưng cô một chút cũng không áy náy, ai bảo anh chọc cô trước làm gì.
Hoàng Tuấn Khải nhìn vết thương của mình, bật cười: “Răng em vẫn sắc gớm nhỉ?”
Kiều Nhã Linh lơ đãng nhìn lại nơi đó, cô bỗng nhiên nhớ có một lần, mình cũng đã cắn Hoàng Tuấn Khải như vậy. Đó là vào năm cô mười lăm tuổi, nhà trường tổ chức cho đi thăm quan, Kiều Nhã Linh đã rất muốn đi nhưng Hoàng Tuấn Khải không cho phép.
Cô khóc lóc ỉ ôi cả tuần anh cũng không thay đổi quyết định, nói rằng nơi đó không an toàn, vậy nên bắt cô ở nhà.