Chương 142
Kiều Nhã Linh mở to mắt, vội chạy đến mở cửa sổ. Dưới ánh đèn màu cam yếu ớt, Kiều Nhã Linh nhìn thấy một bóng dáng cao lớn đang đứng cách nhà cô không xa.
Kiều Nhã Linh sửng sốt, cô không ngờ Hoàng Tuấn Khải lại tìm đến tận nhà cô vào giờ này, không biết anh có chuyện gì nữa.
Kiều Nhã Linh không muốn xuống, qua giọng nói của anh cô cảm thấy anh không có ý tốt, vậy nên cô nói: “Tôi không xuống, anh có chuyện gì thì nói luôn đi”
Hoàng Tuấn Khải tức giận gắn giọng nói: “Đừng để anh phải vào tận nhà em”
Hoàng Tuấn Khải nói rồi cúp máy, Kiều Nhã Linh có thể nhận ra được cơn giận dữ của anh. Cô khó hiểu, nửa đêm nửa hôm anh đến đây rồi khó chịu cái gì kia chứ. Kiều Nhã Linh liếc nhìn Tiểu Kiệt ở trên giường, cô đương nhiên không muốn anh xông vào nhà mình. Kiều Nhã Linh không nghĩ ngợi gì nhiều cứ thế bước xuống lầu, cô ngơ ngác nhìn xung quanh, sau đó liền bị một bàn tay mạnh mẽ kéo cô vào một con hẻm tăm tối.
Hơi thở quen thuộc của Hoàng Tuấn Khải bao trùm lấy Kiều Nhã Linh, vì trời quá tối nên cô không nhìn rõ mặt anh. Kiều Nhã Linh lên tiếng: “Hoàng Tuấn Khải?”
Cổ tay cô bị bóp mạnh hơn, Kiều Nhã Linh cố gắng vùng ra không được, ngược lại còn bị anh đẩy vào tường. Hoàng Tuấn Khải đè lên người Kiều Nhã Linh, đôi chân rắn chắc của anh chen vào giữa hai chân cô, cổ tay cô bị anh giữ chặt trên đỉnh đầu.
Hoàng Tuấn Khải rũ mặt nhìn bộ quần áo phong phanh trên người cô, gương mặt anh tối sầm lại. Cô dám ăn mặc như vậy đi ra đường, đúng là không biết chú ý gì cả. Hoàng Tuấn Khải lạnh lẽo nói: “Muốn quyến rũ ai Câu nói nồng nặc mùi dấm chua của Hoàng Tuấn Khải khiến Kiều Nhã Linh không hiểu gì. Cô cố gắng đẩy anh ra, bực bội nói: “Rốt cuộc anh muốn làm gì?”
Hoàng Tuấn Khải giữ chặt cằm cô, bàn tay anh miết cánh môi hồng nhuận của cô, sau đó lướt đến xương quai xanh ẩn hiện phía dưới. Qua lớp quần áo của Kiều Nhã Linh, Hoàng Tuấn Khải vuốt ve tấm lưng trắng mịn của cô. Anh nhíu mày, bộ quần áo này thực sự quá mỏng. Anh ghé sát tai cô, giọng nói vô cùng âm u: “Tên kia đến đây làm gì?”
Kiều Nhã Linh sửng sốt, Tư Hiên sao? Sao anh lại biết Tư Hiên đến †ìm cô? Trong lòng cô liền trở nên vô cùng phức tạp, rốt cuộc anh đang làm gì đây? Chỉ cần cô gặp gỡ một người đàn ông khác, anh liền thình lình xuất sau đó dùng ánh mắt đỏ ngầu đầy giận dữ ấy nhìn cô.
Kiều Nhã Linh lạnh lùng nói: “Anh theo dõi tôi đấy à?”
Thật ra, Hoàng Tuấn Khải đã đứng dưới khu nhà Kiều Nhã Linh một lúc lâu rồi. Từ khi nghe điện thoại của con trai, anh liền không nhịn được lái xe chạy thẳng đến đây. Thế nhưng anh không vào, chỉ yên lặng đứng ở bên dưới nhìn cửa sổ nhà cô. Sau đó anh đột nhiên nhìn thấy một người đàn ông từ lối vào nhà cô bước ra. Hoàng Tuấn Khải nhíu mày, anh nhận ra gã đàn ông đó là người mấy hôm trước đã gặp gỡ Kiều Nhã Linh.
Lửa giận lập tức bốc lên ngùn ngụt trong đầu anh, sau đó cô lại đi xuống gặp anh trong tình trạng phong phanh như vậy, cơn ghen tuông khiến anh mất đi lý trí.
Trong lòng anh biết rõ hai người không xảy ra chuyện gì, bởi vì Tiểu Kiệt ở nhà cô, nhưng anh vẫn cảm thấy vô cùng khó chịu. Chỉ cần nghĩ đến việc cô ở bên một người đàn ông khác, Hoàng Tuấn Khải đã phát điên lên vì ghen.
Hoàng Tuấn Khải gắn giọng nói: “Em với anh ta nói gì với nhau?”
Kiều Nhã Linh hất tay anh ra, cô rất tức giận. Anh có quyền gì mà tra hỏi cô kia chứ, dù cô có gặp ai, nói chuyện với ai đi chăng nữa cũng chẳng hề liên quan đến anh.
Anh đến nhà cô vào lúc đêm khuya như thế này, lại còn lớn giọng nói chuyện với cô. Kiều Nhã Linh cảm thấy anh vô cùng đáng ghét, hết lần này đến lần khác cứ xen vào cuộc sống của cô, khiến tất cả mọi thứ xáo trộn hết cả lên. Kiều Nhã Linh lạnh nhạt nói: “Nói gì cũng không liên quan đến anh, anh là gì của tôi mà hỏi?”
Sắc mặt Hoàng Tuấn Khải cực kỳ xấu, đúng là bây giờ anh chẳng có tư cách gì để hỏi cô những chuyện này. Thế nhưng anh vẫn không kìm được suy nghĩ muốn độc chiếm cô, anh không thể chịu đựng được khi bất cứ người đàn ông nào lởn vởn quanh cô cả. Hơn nữa, người đàn ông kia đã gặp cô trong bộ dạng thế này, cô chắc chắn không thể biết được mình bây giờ có bao nhiêu quyến rũ.
Làn da cô trằng muốt, cổ áo kéo sâu xuống, từ phía trên có thể thấp thoáng nhìn thấy nơi mềm mại như ẩn như hiện, thật khiến người ta phát điên. Tư Hiên chắc chắn đã thấy được những thứ này, thử hỏi làm sao anh có thể không tức giận được chứ.
Kiều Nhã Linh không quan tâm anh suy nghĩ ra sao, cô thẳng thừng nói: “Anh tránh ra đi, tôi phải về nhà!”
“Đừng hòng! Nếu em không nói rõ với anh, thì đừng có nghĩ đến chuyện đi đâu cả!”
Kiều Nhã Linh đẩy mạnh lồng ngực Hoàng Tuấn Khải, ánh mắt cô thể hiện sự ghét bỏ: “Anh đừng có vô lý như vậy nữa được không?”
Hoàng Tuấn Khải hừ lạnh: “Anh vô lý sao, thế tên kia nửa đêm đến tìm em thì có lý chắc? Hai người đứng đó tán tỉnh nhau chứ gì? Em ăn mặc như thế cũng là để cho tên kia xem đúng không?”