Chương 448
Cổ họng Kiều Nhã Linh khản đặc và đau buốt, có lẽ đứng dưới mưa một lúc lâu đã khiến cô bị cảm lạnh. Cô cố gắng nhớ lại những chuyện đã xảy ra, cô đang trên đường về nhà, sau đó đột nhiên bị người khác đánh ngất và đưa đến đây.
Kiều Nhã Linh vô cùng sợ hãi, cô cố gắng giãy giụa nhưng cô ích. Kiều Nhã Linh trấn tĩnh bản thân, cô hít sâu một hơi định lấy sức hét lên thì bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng nói chuyện.
“Nó thế nào rồi?” – Thanh âm khàn khàn của một người đàn ông lớn tuổi vang lên. Kiều Nhã Linh không biết ông ta là ai, từ giọng nói có thể đoán được đây là một người lạnh lùng và thâm hiểm.
Kiều Nhã Linh siết chặt tay lại, nỗi bất an càng lúc càng tăng lên.
Kiều Nhã Linh chẳng phải người giàu có, bọn họ không thể nào muốn tống tiền cô. Kiều Nhã Linh cũng không nghĩ mình đã gây thù chuốc oán với ai cả, hơn nữa chuyện cô đến Singapore chỉ có một mình Vũ Thế Phong biết. Kiều Nhã Linh nghĩ mãi không ra lý do, rốt cuộc thì cô đã dây vào chuyện gì đây?
Đăng sau căn phòng tối tăm ẩm thấp mà Kiều Nhã Linh đang bị bắt giữ, Quang Đăng đang nói chuyện với Đặng Văn Ngữ. Gương mặt già nua của Đặng Văn Ngữ nghiêm nghị và lạnh lùng, ông nhíu mày hỏi: “Con bé ý rốt cuộc là người như thế nào?”
Quang Đăng thấp giọng nói: “Nhìn bề ngoài thì có vẻ xinh đẹp, còn lại thì không có gì đặc biệt”
Đặng Văn Ngữ cười nhạt, một con bé tầm thường như vậy, nhưng Hoàng Tuấn Khải lại nuôi dưỡng mười mấy năm trời. Thật chẳng ra sao!
túa mồ hôi lạnh, cật lực cởi trói ở cổ tay, nhưng chỉ làm cho sợi dây thừng ma sát vào da cô chảy máu.
Ởcăn phòng bên cạnh, Đặng Văn Ngữ nói: “Kết quả xét nghiệm thực sự chính xác chứ?”
Quang Đăng lấy ra một tập giấy, đưa cho Đặng Văn Ngữ xem, anh ta nói: “Đây là một trường hợp rất hiếm, có thể nói cô Tuyết Loan vô cùng may mắn khi tìm được người có trái tim thích hợp”
Kiều Nhã Linh khựng người lại, thì ra Tuyết Loan chính là người đứng đẳng sau tất cả. Kiều Nhã Linh cau mày, không hiểu được lý do tại sao Tuyết Loan bắt giữ cô, với lại người đàn ông kia nhắc đến bốn từ “trái tìm thích hợp’ là có ý gì? Rất nhanh sau đó, Quang Đăng đã giải đáp thắc mắc của cô.
“Bệnh tình của cô Tuyết Loan đang chuyển biến xấu, chúng ta nên tiến hành ghép tim càng sớm càng tốt, như vậy rủi ro sẽ ít hơn”
Đặng Văn Ngữ gật đầu nói: “Được, cậu cứ sắp xếp mọi thứ đi”
Kiều Nhã Linh bàng hoàng, cô rốt cuộc cũng hiểu vì sao bọn họ lại bắt cô. Tuyết Loan từ nhỏ đã ốm yếu, cô ta lại còn bị bệnh tim, gương mặt lúc nào cũng tái nhợt.
Cuộc sống của Tuyết Loan là những chuỗi ngày gắn liền với bệnh viện, thuốc men. Bệnh tình của cô ta không quá nguy hiểm, nhưng lại như một quả bom nổ chậm, không biết lúc nào sẽ xảy ra chuyện. Kiều Nhã Linh nghe nói Tuyết Loan vẫn luôn tìm người có tim thích hợp để thay thế, chỉ có như vậy cô ta mới có thể sống như người bình thường.
Không may rằng, người có trái tim thích hợp với Tuyết Loan lại chính là Kiều Nhã Linh.
Gương mặt Kiều Nhã Linh tái mét, vậy cô sắp chết để nhường cơ hội sống cho Tuyết Loan sao?
Đặng Văn Ngữ lãnh đạm nói: “Hãy giải quyết chuyện này thật nhanh gọn, bây giờ cô ta đang một thân một mình ở Singapore, vì vậy mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn”
Quang Đăng cúi đầu đáp: “Vâng” – Anh ta nhìn Đặng Văn Ngữ, ngập ngừng nói – “Còn về phía chủ tịch Hoàng..”
Đặng Văn Ngữ bình thản nói: “Không phải lo, thằng bé đương nhiên phải biết chuyện này rồi.
Tuyết Loan sẽ là vợ nó, là cháu dâu của ta, tính mạng của con bé đương nhiên quan trọng hơn cả. Đối với Tuấn Khải, con nhỏ kia chẳng có gì đáng phải bận tâm. Tuấn Khải vẫn luôn yêu thương Tuyết Loan, thăng bé sẽ làm tất cả vì người nó yêu”
Kiều Nhã Linh ngồi yên bất động, gương mặt đờ ra như chết lặng.