Chương 26 Trở về nhà cũ
Chiếc xe tiến vào căn biệt thự, Kiều Nhã Linh ngắm nhìn khung cảnh qua ô cửa, mọi thứ quả thực không có gì thay đổi. Từ sân đến nhà chính rất rộng, phải mất vài phút mới đến nơi. Sau khi xe ngừng lại, Kiều Nhã Linh mở cửa bước xuống.
Biệt thự nhà họ Hoàng thuộc kiểu biệt thự vườn, xung quanh có rất nhiều cây cối xanh mượt. Trước kia cô rất thích khoảng sân trước nhà, nơi đó luôn là chỗ ưa thích của cô. Cô và Hoàng Tuấn Khải vẫn thường nằm dài trên bãi cỏ thơm ngát hương hoa, người đọc sách người chơi đùa. Khung cảnh vô cùng dễ chịu thư thái.
Nhìn những cảnh vật rất đỗi quen thuộc, Kiều Nhã Linh cảm thấy có chút xúc động bồi hồi. Hoàng Tuấn Khải thấy cô vẫn đứng ngẩn người một chỗ, liền nhắc: “Vào thôi, dì đang chờ em đấy!”
Kiều Nhã Linh gật đầu, theo anh đi vào nhà. Dì Lam đã đứng chờ sẵn ở cửa. Vừa thấy cô và Hoàng Tuấn Khải bước tới, dì đã mừng rỡ chạy ào ra, ôm chầm lấy cô.
“Nhã Linh, cháu trở về rồi!”
Kiều Nhã Linh cười rạng rỡ ôm lại dì. Sau ba năm mới gặp lại người đì cô coi như ruột thịt, Kiều Nhã Linh vô cùng xúc động. Cô ôm dì thật chặt, hốc mắt lại nóng lại. Cô tham lam hít sâu mùi hương ấm áp trên người dì, khoan khoái thở ra. Dì Lam buông Kiều Nhã Linh ra, cẩn thận quan sát cô.
“Cháu gầy rồi, mặt xanh xao hết cả đây này. Có phải sống rất vất vả phải không?”
Dì Lam đau lòng nói, so với ba năm trước, Kiều Nhã Linh đã trở nên xinh đẹp yêu kiều hơn rất nhiều. Nhưng nhìn cô không còn tươi tắn như trước nữa, cằm cô nhọn hẳn ra, ánh mắt mang vẻ sầu muộn từng trải của người trưởng thành. Ôm cô vào lòng mới biết cô gầy đi không ít, thật khiến người khác không khỏi lo lắng.
Kiều Nhã Linh mỉm cười lắc đầu: “Cháu vẫn ổn dì ạ. Dì cũng không còn được như trước nữa, nhìn sắc mặt dì kém quá. Dì bị bệnh rồi phải không, dì đã đi khám chưa?”
Dì Lam bây giờ tóc đã bạc đi nhiều, người cũng gầy hơn, có điều trông dì vẫn nhanh nhẹn như trước. Nhưng Kiều Nhã Linh vẫn rất lo cho dì, không biết ba năm này dì sống ra sao.
Dì Lam cười xòa: “Có gì đâu, già rồi đương nhiên sức khỏe cũng kém đi, cháu đừng lo. Nào, vào nhà thôi, đừng đứng đây nữa”
Ba người bước vào nhà, dì Lam pha cho cô một cốc nước hoa quả mà cô yêu thích, bảo cô uống đi chẳng khát. Kiều Nhã Linh quan sát mọi thứ trong nhà, cũng không có nhiều thay đổi so với lúc cô đi. Dì Lam bày rất nhiều hoa quả trên bàn, vừa gọt vỏ vừa nói chuyện: “Bây giờ cháu làm gì rồi? Dì nhớ trước đó cháu học trường báo đúng không? Chắc giờ đang làm phóng viên hả?”
Kiều Nhã Linh cười đáp: “Vâng, cháu đang thực tập ở tòa soạn Tôn Hoàng, có điều..” – Cô liếc nhìn Hoàng Tuấn Khả Cháu bị đuổi việc rồi Dì Lam sửng sốt nhìn cô, lo lắng hỏi: “Sao lại thế?
“Cháu viết một bài báo về một người nổi tiếng, sau đó anh ta vì tức giận nên đã ra lệnh công ty sa thải cháu” – Kiều Nhã Linh nói nhẹ tênh.
Dì Lam nghe vậy thấy bất bình thay cho cô.
“Tên nào mà lại quá đáng thế! Có mỗi như vậy mà cũng làm cháu mất việc, có tiền là hay lắm sao!”
“Đúng thế, anh ta thật đáng ghét, tính cách vô cùng tồi tệ. Bắt nạt một cô gái không có gì trong tay mà không biết xấu hổi” – Kiều Nhã Linh vừa nhìn Hoàng Tuấn Khải đầy ẩn ý vừa nói.
Hoàng Tuấn Khải đen mặt ngồi bên cạnh nghe hai dì cháu người tung kẻ hứng nguyền rủa “kẻ khốn nạn” kia, không nói được lời nào. Quả thật Hoàng Tuấn Khải chẳng thể bao biện được gì, lặng thinh ngồi một bên. Nếu dì Lam mà biết tên khốn mà dì đang chửi bới đó là anh, không biết dì sẽ thấy thế nào đây.
“Mà sao hai đứa lại gặp được nhau thế?”
Hoàng Tuấn Khải đang định trả lời thì Kiều Nhã Linh mở miệng trước.
“Tình cờ gặp trên đường thôi ạ”
“Chắc hai đứa cũng bất ngờ lắm khi gặp được nhau nhỉ? Ba năm rồi mà, cháu đi mà chẳng nói câu gì, ai cũng nhớ cháu cả. Nhất là Tuấn Khải, ngày xưa thằng bé cưng chiều cháu nhất mà. Cháu đi rồi trông nó cũng gầy rộc cả đi vì lo”
Dì Lam không hề biết chuyện giữa Kiều Nhã Linh và Hoàng Tuấn Khải, dì vẫn nghĩ chắc cô có lý do riêng nên mới làm thế. Nghe dì Lam nói vậy, Kiều Nhã Linh không biết bày ra vẻ mặt thế nào. Dì cũng là người chăm sóc Hoàng Tuấn Khải từ bé, nếu dì Lam biết sự thật, chắc dì sẽ thất vọng vô cùng. Cô cũng không muốn dì đau lòng thêm nữa, chỉ yên lặng nghe dì nói.
Gặp lại đứa cháu đã xa cách lâu ngày, dì Lam có không biết bao nhiêu chuyện để nói. Hai dì cháu tán gẫu một hồi, đến khi thấy gần đến giờ cơm trưa, dì Lam mới đứng dậy chuẩn bị vào bếp.
“Thôi, cứ ngồi đây nhé! Dì đi chuẩn bị cơm nước rồi ở lại ăn cơm” — Dì Lam nói.
Kiều Nhã Linh vội đứng lên trả lời: “Thôi dì ạ, hôm nay cháu chỉ đến thăm dì thôi. Thấy dì vẫn khỏe là cháu mừng rồi, cháu xin phép về đây ạ Dì Lam thấy cô ngồi chưa ấm chỗ đã muốn đi về, ngạc nhiên hỏi: “Sao thế? Không phải đã nói cùng nhau ăn cơm rồi à?”
Kiều Nhã Linh vốn chỉ muốn trở về để thăm dì thôi, cô không hề i ¡ đây. Mọi thứ trong căn nhà này đều gợi nhớ những kỉ niệm cô không khỏi phiền muộn. Ba năm qua Kiều Nhã Linh đã cố gắng rất nhiều để chôn vùi những kí ức thuộc về nơi này, về Hoàng Tuấn Khải. Nếu không phải vì dì Lam nài nỉ, Kiều Nhã Linh nhất định không quay về. Thêm nữa, ánh mắt Hoàng Tuấn Khải từ đầu đến cuối đều dính chặt lấy cô, nhớ đến chuyện ở trên xe, Kiều Nhã Linh sợ mình và anh sẽ lại xảy ra chuyện không hay.
“Cháu có việc bận rồi ạ, để hôm khác cháu lại đến chơi với dì” — Kiều Nhã Linh đành nói dối “Cháu vừa bảo cháu bị đuổ ồi cơ mà, có gì mà bận. Ở lại đây ăn với dì một bữa, ba năm rồi chứ có ít gì đâu” Dì Lam thấy cô muốn đi về nhanh chóng giữ lại, không vui nói.
“Nhưng thực sự cháu có hẹn rồi, nên..”
“Thì ra giờ cháu không còn yêu quý người dì này nữa rồi. Ở lại với dì một lúc cũng không được, việc kia quan trọng đến mức ngay cả dì cháu cũng không muốn gặp nữa à?”
Sắc mặt dì Lam buồn bã hẳn, thấy dì hiểu lâm, Kiều Nhã Linh vội giải thích: “Ý cháu không phải vậy. Cháu đương nhiên rất thương dì, cháu cũng rất nhớ và mong được gặp dì. Nhưng mà… bây giờ không được tiện cho lắm”
“Có gì mà không tiện, bây giờ cũng trưa rồi, ăn bữa cơm có mất bao.
nhiêu thời gian đâu” – Dì Lam thở dài, ánh mắt đầy hoài niệm: “Cháu cũng là người nhà họ Hoàng, đáng nhế giờ nên trở về đây mới phải.
Nhưng cháu nói mình có lý do, dì cũng không ép. Dì thực sự muốn cháu trở lại như ngày xưa, lúc đó thật tốt đẹp biết bao.”
Đúng vậy, mọi thứ lúc trước thật đẹp đẽ. Nhưng chính Hoàng Tuấn Khải đã phá hủy điều đó, dù rất thương dì, nhưng Kiều Nhã Linh cũng không thể trở lại như trước theo mong muốn của dì. Kiều Nhã Linh cho phép mình yếu lòng, do dự không dứt như vậy được. Mặc dù có thể sẽ khiến dì Lam buồn, nhưng cô vẫn quyết định rời đi.
“Cháu xin lỗi, cháu thực sự không thể ở lại được. Dì giữ sức khỏe nhé, cháu đi đây”
Dì Lam vội vàng chạy tới cản cô lại, mắt dì ửng đỏ như muốn khóc, dọa Kiều Nhã Linh hết hồn.
“Con bé này! Sao lại trở nên tuyệt tình đến thế hả? Chẳng nhẽ giờ cháu ghét gia đình này, ghét dì lắm ư? Dù sao đi chăng nữa cũng đã trở về đây rồi, cháu đừng đi như thế”
Kiều Nhã Linh thấy dì buồn bã như vậy cũng không đành lòng. Cô ôm dì vào lòng, vùi đầu vào mái tóc thơm mùi bồ kết, an ủi dì.
“Dì ơi, cháu làm sao có thể ghét dì được. Tình cảm cháu dành cho dì không ai có thể đong đếm được, dì cũng biết cháu rất yêu dì mà. Chỉ là cháu thực sự không thể ở lại, lần sau cháu sẽ đến chơi, dì đừng khóc”
“Rốt cuộc cháu đã trải qua chuyện gì, nếu có thể hãy nói với dì.
Đừng giữ mãi trong lòng như thế, người khổ tâm chỉ có cháu mà thôi.”
Kiều Nhã Linh rất muốn tâm sự với dì, kể hết nỗi lòng của mình ra, nhưng cô không thể. Có thể Hoàng Tuấn Khải trong mắt cô rất đáng giận, nhưng anh lại đối xử rất tốt với dì Lam không thua kém mẹ ruột. Dì cũng xem anh như con trai mà chăm sóc, cô không nỡ lòng nào chia rẽ tình cảm của hai người họ. Dì chắc hẳn sẽ khó xử lắm, Kiều Nhã Linh không muốn dì phải lựa chọn giữa hai người họ.
“Cháu không sao đâu dì ạ, giờ cháu rất ổn, dì đừng lo”
Hoàng Tuấn Khải không biết đứng bên cạnh từ lúc nào, anh lắng lặng nhìn cô. Kiều Nhã Linh thực sự cảm thấy chán ghét khi phải trở về nơi này, ngay cả khi có dì Lam cô vẫn không muốn lưu lại đây chút nào.
Kiều Nhã Linh ngước mắt đối diện với cái nhìn của anh, hai người nhìn nhau một hồi, cuối cùng anh nói: “Ở lại ăn cơm đi, dì đã chuẩn bị nhiều thứ cho em lắm!”
Dì Lam cũng lập tức nói: “Đúng đấy, toàn những món ngày xưa cháu thích ăn thôi”
Kiều Nhã Linh cụp mắt lại, cô buông dì Lam ra, áy náy nói: “Cháu thực sự phải đi rồi, tạm biệt dì”
Kiều Nhã Linh quay người rời đi, cô không muốn đối diện với ánh mắt thất vọng của dì. Nếu chần chừ thêm một lúc nữa thì cô sẽ không nỡ lòng từ chối dì mất. Dì Lam liên tục gọi cô, nhưng cô không đáp lại mà đi thẳng một mạch ra ngoài.
Vừa ra khỏi cửa, Kiều Nhã Linh đã va phải một con vật vô cùng to lớn. Cô giật mình đứng lại, cứ ngỡ nhìn phải chó sói. Đó là một con chó Alaska với bộ lông dày, đôi mắt xanh biếc đang chăm chú nhìn cô. Nhìn bộ dạng nó vô cùng hung dữ, đứng chắn giữa lối đi. Lần đầu tiên nhìn thấy con chó to như vậy, Kiều Nhã Linh bị dọa sợ, mặt cô tái mét đứng im không dám nhúc nhích.
Kiều Nhã Linh quay người rời đi, cô không muốn đối diện với ánh mắt thất vọng của dì. Nếu chần chừ thêm một lúc nữa thì cô sẽ không nỡ lòng từ chối dì mất. Dì Lam liên tục gọi cô, nhưng cô không đáp lại mà đi thẳng một mạch ra ngoài.
Vừa ra khỏi cửa, Kiều Nhã Linh đã va phải một con vật vô cùng to lớn. Cô giật mình đứng lại, cứ ngỡ nhìn phải chó sói. Đó là một con chó Alaska với bộ lông dày, đôi mắt xanh biếc đang chăm chú nhìn cô. Nhìn bộ dạng nó vô cùng hung dữ, đứng chắn giữa lối đi. Lần đầu tiên nhìn thấy con chó to như vậy, Kiều Nhã Linh bị dọa sợ, mặt cô tái mét đứng im không dám nhúc nhích.