Chương 520
Hai người đồng thời nhìn vào túi sữa đậu nành trên tay của đối phương, nhanh chóng hiểu ra được vấn đề. Hoàng Tuấn Khải vốn định làm lơ Tống Thiệu Ngôn, nhưng anh ta lại tỏ vẻ thân thiện nói: “Không ngờ lại gặp anh ở đây, mua sữa đậu nành cho con trai à?”
Hoàng Tuấn Khải không buồn trả lời, rút tiền trả cho bà chủ xong mới lạnh nhạt nhìn Tống Thiệu Ngôn: “Còn cậu thì sao? Chắc không phải cậu có sở thích uống sữa đậu nành đâu nhỉ?”
Tống Thiệu Ngôn chỉ cười mà không trả lời. Hoàng Tuấn Khải nheo mắt nhìn chiếc xe Tống Thiệu Ngôn đỗ ở bên kia đường, khóe môi anh cong lên thành một nụ cười giễu cợt.
Trong xe của Tống Thiệu Ngôn, có một cô gái vô cùng xinh đẹp nóng bỏng đang ngồi đợi, rõ ràng sữa đậu này là mua cho cô ta. Nếu Hoàng Tuấn Khải không đoán nhầm, Tống Thiệu Ngôn đang có nhân tình ở bên ngoài. Tống Thiệu Ngôn nhìn theo ánh mắt của Hoàng Tuấn Khải, anh ta cũng không giải thích gì mà chỉ nói: “Đúng là không phải mua cho tôi” – Tống Thiệu Ngôn nhìn mấy túi đựng đồ ăn trong tay Hoàng Tuấn Khải, cười nói – “Chỗ này đừng nói là mua cho Nhã Linh đấy nhé?”
Hoàng Tuấn Khải cảm thấy khó chịu khi Tống Thiệu Ngôn nhắc đến tên Kiều Nhã Linh. Một người đàn ông đã có vợ nhưng lại ngoại tình như Tống Thiệu Ngôn, không có tư cách nhắc đến tên cô. Nếu Kiều Nhã Linh mà biết, bạn của cô cắm sừng vợ mình, là một kẻ đàn ông trăng hoa, tồi tệ, chắc hẳn cô sẽ rất thất vọng.
Hoàng Tuấn Khải vô cảm nói: “Không liên quan đến cậu”
Tống Thiệu Ngôn nhún vai, dường như không quá để tâm đến thái độ lạnh nhạt của Hoàng Tuấn Khải. Anh ta thanh toán xong, quay lại nói với Hoàng Tuấn Khải: “Không hiểu sao hôm nay có mấy đoạn đường bị phong tỏa, không biết là có nhân vật tâm cỡ nào đến nữa”
Hoàng Tuấn Khải nhếch miệng nói: “Chẳng có nhân vật nào đâu, chẳng qua tôi thấy tắc đường quá phiền, nên phong tỏa cho dễ đi ấy mà”
Tống Thiệu Ngô Tống Thiệu Ngôn trợn mắt nhìn Hoàng Tuấn Khải, không thốt ra được lời nào. Cả mấy con đường lớn trong thành phố đều bị phong tỏa, khiến không ít người bất mãn, phàn nàn.
Thường thì khi có chuyện quốc gia đại sự hay chào đón những nguyên thủ của các nước khác đến thì cảnh sát mới phong tỏa đường đi. Thế nhưng hôm nay lại khác, nguyên nhân khiến các con đường bị phong tỏa chỉ đơn giản để Hoàng Tuấn Khải đi mua sữa đậu nành.
Hoàng Tuấn Khải không thèm để ý đến vẻ mặt ngớ ngẩn của Tống Thiệu Ngôn, đi lướt qua anh ta. Bước vài bước, Hoàng Tuấn Khải chợt dừng lại, anh lãnh đạm nói: “Tống Thiệu Ngôn, hãy nhớ anh là người có gia đình rồi, đừng làm những chuyện bẩn thỉu khiến người khác khinh bỉ. Nếu không thể đem lại hạnh phúc cho vợ mình, thì cũng đừng khiến cô ấy phải đau khổ”
Hoàng Tuấn Khải nói đi, Tống Thiệu Ngôn đứng chôn chân một chỗ, ánh mắt trở nên phức tạp.
Trời đã vào đông, bên ngoài gió thổi, bụi bay mù mịt. Gió đập vào cánh cửa kính, Kiều Nhã Linh ngồi trong phòng bệnh, ngẩn ngơ nhìn nền trời bàng bạc, cảm nhận cái lạnh đang thấm dần vào da thịt. Kiều Nhã Linh co người lại, hai tay ôm lấy chân, cằm tựa lên gối.
Mỗi khi đông đến, Kiều Nhã Linh lại cảm thấy lòng mình bồi hồi. Những ký ức đẹp đế và vui vẻ nhất giữa Kiều Nhã Linh và Hoàng Tuấn Khải, đều xảy ra vào mùa đông. Ngày cô rời khỏi anh, cũng là một ngày đông giá rét.
Kiều Nhã Linh vẫn còn nhớ, năm đầu tiên cô về nhà họ Hoàng. Mùa đông rất lạnh, cô lại sợ ngủ một mình, vậy nên cô đã tự ý vào phòng của Hoàng Tuấn Khải, chui vào giường ngủ với anh. Khi tỉnh lại, Hoàng Tuấn Khải vô cũng bất ngờ, trên gương mặt tuấn tú của người thiếu niên phủ một tầng mây hồng: “Sao em lại ở đây?”
Kiều Nhã Linh dụi mắt, đáng thương nói: “Gió cứ đập vào cửa sổ, em sợ lắm”
Hoàng Tuấn Khải bối rối nói: “Dù như vậy em cũng không thể ngủ cùng anh”
Kiều Nhã Linh khi đó vẫn là một cô bé ngây ngô, cô tròn mắt không hiểu: “Tại sao ạ?”
Hoàng Tuấn Khải lúng túng không biết nói thế nào, những hôm tiếp theo, Kiều Nhã Linh vẫn ôm gối đến phòng anh.
Hoàng Tuấn Khải ban đầu quyết liệt đuổi cô về phòng, nhưng Kiều Nhã Linh lại nhìn anh bằng đôi mắt đáng thương, cuối cùng anh chỉ có thể bất lực để cô ngủ cùng mình. Kiều Nhã Linh là một cô bé đơn thuần, không hề nhận ra sự ngượng ngùng của Hoàng Tuấn Khải.
Mùa đông năm đó, hai người ngủ cùng với nhau. Sau này khi lớn hơn một chút, Hoàng Tuấn Khải nhất quyết không cho cô ngủ cùng mình nữa.
Kiều Nhã Linh đắm chìm vào dòng hồi ức, bất chợt bị giật mình bởi tiếng quát nhỏ của Hoàng Tuấn Khải: “Sao em lại để cửa mở, có biết trời đang lạnh thế nào không hả?”
Kiều Nhã Linh quay người lại, Hoàng Tuấn Khải hai tay xách đồ ăn chạy vào trong phòng, nhanh chóng đóng cửa sổ lại. Hoàng Tuấn Khải nhìn vẻ mặt trắng bệch cùng đôi môi tím tái vì lạnh của cô mà không khỏi nổi nóng: “Em còn chưa khỏi bệnh mà lại hứng gió chịu lạnh, em không biết nghĩ cho sức khỏe của mình à?”