Chương 109
Giờ chỉ cần nghĩ đến anh thôi là Kiều Nhã Linh đã cảm thấy vô cùng khó chịu. Đối với cô bây giờ, anh là một tên đàn ông khốn nạn, ngoại tình cắm sừng vợ, dây dưa không dứt với người cũ. Trong lòng cô đang cật lực rủa xả anh, hận không thể băm vằm anh thành trăm mảnh. Vậy nên nghe thấy giọng nói của anh lại càng làm cô thêm chán ghét mà thôi.
Xung quanh đang có rất nhiều người, cô muốn nổi trận lôi đình với Hoàng Tuấn Khải cũng không được. Nếu anh gọi vào lúc khác thì có lẽ đã không sao, nhưng anh lại gọi đúng vào lúc cô vừa mới phát hiện ra bộ mặt thật của anh, vậy nên cô đang tức giận kinh khủng. Kiều Nhã Linh bóp trán, kìm nén lửa giận: “Rốt cuộc thì anh gọi cho tôi có chuyện gì?”
Lúc này, Hoàng Tuấn Khải đang tham gia một cuộc họp. Ở dưới đang có mấy chục người mắt lớn mắt nhỏ nhìn vị chủ tịch của mình không họp hành gì mà thản nhiên lấy điện thoại gọi cho ai đó.
Điều dọa người hơn là biểu cảm của chủ tịch vô cùng hòa nhã, khóe môi nở nụ cười nhẹ, ánh mắt lại vô cùng dịu dàng. Người đàn ông ngày ngày lạnh lùng không nở một nụ cười, giống như một đại ác ma khiến ai cũng phải sợ hãi, thế mà bây giờ lại trưng ra vẻ mặt như vậy, khiến người khác không khỏi kinh ngạc.
Hoàng Tuấn Khải mặc kệ những ánh mắt bên dưới, tiếp tục nói chuyện với Kiều Nhã Linh.
“Nhớ em” – Hoàng Tuấn Khải trả lời.
Trong khi đang ngồi họp, nhìn cảnh tượng nhàm chán trước mắt, Hoàng Tuấn Khải bỗng nhiên nhớ đến Kiều Nhã Linh. Hoàng Tuấn Khải không kìm lòng được mà gọi cho Kiều Nhã Linh.
Từ tối hôm đó, hai người không còn liên lạc lại. Vì công việc rất bận nên Hoàng Tuấn Khải cũng không đến tìm cô.
Kiều Nhã Linh nghe thấy giọng nói ẩn chứa tình cảm của anh qua điện thoại, trái tim bỗng chốc nảy lên. Cô siết chặt tay, nếu như không biết chuyện giữa anh và Tuyết Phi, giờ cô có lẽ đã rung động trước câu nói đó. Kiều Nhã Linh lạnh lùng nói: “Anh làm ơn đừng nói mấy lời buồn nôn ấy đi được không? Anh tưởng nói mấy lời đường mật đó sẽ khiến tôi mủi lòng hả? Còn lâu! Giờ tôi đang bận lắm, anh đừng có mà làm phiền!”
Hoàng Tuấn Khải bị cô tuôn cho một tràng, cau mày hỏi: “Em có chuyện gì à? Ở buổi họp báo có ai bắt nạt em sao?”
Kiều Nhã Linh nhíu mày, chất vấn: “Sao anh biết tôi đang ở buổi họp báo?”
Hoàng Tuấn Khải im lặng một lúc, cất giọng đều đều: “Chuyện gì về em anh cũng biết hết”
Kiều Nhã Linh cảm thấy thật kì lạ, ngoài chị Bội và một vài đồng nghiệp ở công ty ra, không ai biết cô đến buổi họp báo của Tú Quỳnh.
Nếu Tuyết Phi nói cho anh thì cũng có khả năng, nhưng cô ta cũng không hề hay biết cô đang làm việc ở Tôn Hoàng. Kiều Nhã Linh bắt đầu nghĩ ngợi lung tung, chẳng lẽ, Tôn Hoàng bây giờ thực sự đã được Hoàng Tuấn Khải mua rồi sao?
Trước đó vì cô thấy Hoàng Tuấn Khải không thích giới giải trí, nên khi anh nói muốn mua Tôn Hoàng tặng cô, Kiều Nhã Linh đã không tin.
Nhưng nhìn vào tình hình hiện giờ, rất có thể đó là sự thật. Nếu như vậy, chẳng lẽ việc cô trở lại Tôn Hoàng cũng là do anh làm ư? Kiều Nhã Linh ghét nhất là nhận sự giúp đỡ của Hoàng Tuấn Khải, vậy nên suy đoán này khiến cô thực sự khó chịu.
Kiều Nhã Linh mở miệng, khó khăn hỏi: “Hoàng Tuấn Khải, có phải, anh..”
Kiều Nhã Linh ngập ngừng không nói hết câu, Hoàng Tuấn Khải mất kiên nhẫn hỏi: “Có chuyện gì?”
Kiều Nhã Linh im lặng không nói, cô có linh cảm Hoàng Tuấn Khải đã thực sự mua lại Tôn Hoàng. Nếu như tất cả chuyện này là thật, cô phải làm sao đây? Kiều Nhã Linh rất muốn mở miệng chất vấn Hoàng Tuấn Khải, nhưng cô sợ sẽ nghe được điều mình đang lo lắng. Kiều Nhã Linh ngàn vạn lần cũng không muốn Hoàng Tuấn Khải mua lại Tôn Hoàng, vì như vậy, bọn họ sẽ tiếp tục dây dưa.
Kiều Nhã Linh cắn môi, cô bỗng trở nên bồn chồn lo lắng. Hoàng Tuấn Khải ở đầu dây bên kia liên tục gọi tên cô, nhưng cô không nghe lọt được lời nào. Cuối cùng, Kiều Nhã Linh nói: “Giờ tôi có việc, anh rảnh rỗi quá thì đi tìm người tình bé nhỏ của mình đi”
Nói rồi, Kiều Nhã Linh cúp máy “rụp” một cái, Hoàng Tuấn Khải đen mặt nhìn điện thoại, hôm nay cô uống phải thuốc nổ hay sao không biết.
Anh không làm gì mà cô lại nổi giận với anh, còn nói cái mà người tình này kia. Cô gái này đúng thật là chán sống rồi, đang yên đang lành dám chọc vào anh.
Những người ngồi trong phòng nhận ra gương mặt vừa vui vẻ của chủ tịch bỗng nhiên tối sầm, ai nấy đều âm thầm lau mồ hôi tuôn ra.
Không biết người ở bên kia đã nói gì mà khiến chủ tịch giận đến như vậy, hậu quả này, bọn họ sẽ là người chịu rồi.
Buổi họp vẫn tiếp tục, nhưng vị chủ tịch kia vẫn lạnh mặt, mắng sa sả vào mặt bọn họ đến vuốt mặt không kịp: “Mấy người có biết suy nghĩ không hả, cái não để trưng bày à, cái đề án rẻ rách này mà cũng nghĩ ra được!”
“Tôi trả lương cho mấy người để làm mấy chuyện vớ vẩn này à?”
“Rốt cuộc thì tại sao anh lên nổi cái chức này thể hả? Làm lại hết cho tôi!”