Chương 311
Bạn bè của cô rất nhiều người thích và bình luận bài viết, cô lặng lẽ đọc từng dòng một, cảm thấy tâm trạng bức bối dần được võ về đôi chút.
Khi tuổi còn nhỏ, luôn cảm thấy thế giới này thật tốt đẹp, chỉ muốn nhanh chóng lớn khôn. Thế nhưng trưởng thành rồi mới biết, cuộc sống ngoài kia đầy rẫy những dối lừa và nguy hiểm, con người lúc này lại ao ước trở lại ngày trẻ thơ.
Cô hận Hoàng Tuấn Khải, cô thậm chí còn cho răng năm xưa anh cứu mình không phải vì rủ lòng thương, mà chỉ để giày vò tra tấn cô nhằm thỏa mãn sự điên cuồng biến thái trong anh mà thôi.
Giọng nói của Kiến Quốc vang lên, cắt đứt dòng suy nghĩ của Kiều Nhã Linh: “Đến nơi rồi”
Kiều Nhã Linh đưa mắt nhìn lên, biệt thự nhà họ Hoàng hiện ra sừng sững trước mắt cô. Kiều Nhã Linh cắn môi, bước xuống xe.
Cô cứ đứng trước cửa không vào, mỗi lần nhìn thấy nơi này, sự ghê tởm đều dội vào trong lòng cô. Kiều Nhã Linh lại một lần nữa phải bước chân vào ngôi nhà luôn ám ảnh tâm trí cô, là nơi nuôi dưỡng cô và kẻ khốn nạn kia trưởng thành.
Kiều Nhã Linh còn đang đứng ngây ngốc, bỗng nhiên có một bóng hình nhỏ bé chạy vụt ra, ôm chầm lấy chân cô. Kiều Nhã Linh rũ mắt, gương mặt ngây thơ non nớt của Tiểu Kiệt tràn ngập ý cười, thằng bé reo VU: “Chị về rồi, em đợi chị mãi đó”
Vì biết Kiều Nhã Linh sẽ ở lại đây với mình nên Tiểu Kiệt rất vui, nhảy nhót khắp nhà, luôn mong ngóng chờ cô trở lại. Kiều Nhã Linh vừa về đến nơi Tiểu Kiệt đã chạy ào ra để đón cô.
Đôi mắt thằng bé sáng lấp lánh, vẻ mặt thuần khiết đáng yêu khiến người ta yêu mến. Ngược lại với thái độ mừng rỡ của Tiểu Kiệt, Kiều Nhã Linh thờ ơ nhìn thăng bé, mí mắt cũng không động.
Tiểu Kiệt vẫn không nhận ra sự khác thường của Kiều Nhã Linh, thằng bé tíu tít nói: “Chị ơi tẹo nữa chị tắm cho em nhé, sau đó hai chị em mình sẽ ngủ cùng nhau như lần trước. À, đúng rồi, chị kể chuyện cho em nữa nha?”
Nếu là vài tiếng trước, Kiều Nhã Linh sẽ nhìn Tiểu Kiệt bằng ánh mắt dịu dàng tràn ngập sự yêu thương, sẽ ôm thẳng bé vào lòng đầy âu yếm.
Nhưng giờ đây, gương mặt cô lạnh tanh không chút cảm xúc. Cánh tay cô buông thống, chỉ có Tiểu Kiệt từ đầu đến cuối vẫn bám lấy cô. Tiểu Kiệt không thấy Kiều Nhã Linh trả lời, tò mò ngẩng đầu lên: “Chị ơi, sao chị không nói gì ạ?”
Tiểu Kiệt nhận ra chị xinh đẹp lúc này có chút đáng sợ, Kiều Nhã Linh nhìn cậu bằng đôi mắt lạnh lùng và vô cảm. Trên môi cô không có nụ cười ngọt ngào như thường ngày mím thành một đường thẳng.
Kiều Nhã Linh cứ đứng bất động, cô không hề chạm vào cậu, gương mặt cô trắng bệch và cứng đờ. Tiểu Kiệt lo lắng cầm tay Kiều Nhã Linh, quan tâm hỏi: Kiều Nhã Linh đột ngột hất tay Tiểu Kiệt ra, gió tạt vào mặt cô đau buốt.
Trước ánh mắt kinh ngạc của Tiểu Kiệt, cô lướt qua thăng bé, đi thẳng một mạch lên nhà. Nơi bàn tay hai người tiếp xúc vẫn còn lưu lại hơi ấm của Tiểu Kiệt, ngón tay cô hơi run lên, sau đó siết chặt lại. Con của kẻ thù, cô nhất định không thể mềm lòng.
Tiểu Kiệt sững sờ nhìn bóng lưng Kiều Nhã Linh xa dần, có thứ gì đó trong lòng cậu bé bỗng chốc vỡ vụn.
“Chị ơi…”
Tiểu Kiệt đứng ngây ngốc tại chỗ, mãi một lúc sau cậu mới hiểu chuyện gì đang xảy ra. Tiểu Kiệt chưa bao giờ nhìn thấy vẻ mặt xa cách này của Kiều Nhã Linh, cô luôn mỉm cười dịu dàng khi ở bên cậu Thế nên khi trông thấy biểu cảm lạnh lùng của cô, Tiểu Kiệt đã bị tổn thương một cách sâu sắc.
Chị xinh đẹp không để ý đến cậu, có phải chị ghét cậu rồi không? Suy nghĩ này khiến Tiểu Kiệt sợ hãi òa khóc nức nở.
Tiếng khóc thương tâm của cậu truyền vào tận trong nhà, quản gia Trần nghe thấy vội vàng chạy ra.
“Tiểu Kiệt, sao cháu lại khóc?”
Gương mặt Tiểu Kiệt đỏ bừng vì khóc, bả vai nhỏ bé run lên bần bật, nước mắt giàn dụa trên mặt. Quản gia Trần nhìn thấy Tiểu Kiệt như vậy thì vô cùng xót xa, ân cần lau nước mắt cho cậu, lo lắng hỏi: “Tiểu Kiệt ngoan, nín đi, nói cho bà biết ai bắt nạt cháu?”
Tiểu Kiệt không trả lời, cứ khóc nấc lên, dỗ thế nào cũng không nín.
Tiểu Kiệt không hiểu tại sao chỉ sau vài tiếng mà Kiều Nhã Linh lại trở nên ghét bỏ cậu như thế, rõ ràng trước đó cô đối xử với cậu đầy yêu thương. Tiểu Kiệt vô cùng đau lòng, nghẹn ngào không nói thành lời.
Quản gia Trần vuốt nhẹ lưng Tiểu Kiệt, nhẹ giọng an ủi: “Tiểu Kiệt đừng khóc nữa, có phải Kiều Nhã Linh kia làm cháu buồn không?”