Chương 426
Mặc dù Kiều Nhã Linh nói cô không còn tình cảm với Hoàng Tuấn Khải, nhưng ánh mắt Kiều Nhã Linh đã tố cáo lời nói dối vụng về của cô.
Vũ Thế Phong nhìn thẳng vào ánh mắt bàng hoàng và đau đớn của Kiều Nhã Linh, tiếp tục nói: “Chính Hoàng Tuấn Khải đã nói với anh như vậy đấy, vậy nên Nhã Linh, em từ bỏ được rồi”
Hoàng Tuấn Khải chỉ coi cô là thú tiêu khiển sao? Kiều Nhã Linh nở nụ cười chua chát, đối với anh, thì ra cô lại tâm thường đến vậy. Kiều Nhã Linh quay mặt ra ngoài, cô không muốn để Vũ Thế Phong nhìn thấy giọt nước mắt đang chực trào trên khóe mi mình. Kiều Nhã Linh đã hoàn toàn tuyệt vọng, cô không còn gì để bấu víu nữa, kể cả Tiểu Kiệt.
Cô tự cảm thấy bản thân thật quá đáng thương, cố gắng cho đi thật nhiều, nhưng lại chẳng nhận được điều gì cả.
Nhã Linh hạ giọng nói: “Từ trước đến giờ những gì tôi nhận được chỉ là sự yêu thương giả tạo, thế mà tôi cứ tưởng mình thật sự có được tấm chân tình của người khác. Trên đời này vốn dĩ không có một người nào dành tình cảm cho tôi cả. Trần Mai Hương nói đúng, tôi là kẻ sẽ không bao giờ có được hạnh phúc”
Vũ Thế Phong đau lòng nhìn Kiều Nhã Linh, anh ta nhẹ nhàng đặt tay lên mu bàn tay cô, dịu dàng nói: “Em đừng nói thế, không phải còn có anh sao? Dù tất cả mọi người có rời bỏ em, anh cũng sẽ luôn ở bên cạnh em không rời. Nhã Linh, trước đó em đã chịu nhiều tổn thương và bất công, nhưng tương lai sẽ không như vậy. Chỉ cần anh còn ở đây, anh nhất định sẽ không để em phải chịu thiệt thòi”
Vũ Thế Phong thực sự rất thích Kiều Nhã Linh, anh ta yêu sự mạnh mẽ cũng như yếu đuối của cô. Vũ Thế Phong muốn là người mà cô có thể dựa dẫm vào, xóa bỏ mây mù, đưa cô đến bến bờ của hạnh phúc.
Chỉ cần Kiều Nhã Linh đồng ý, anh ta nhất định sẽ làm tất cả mọi thứ vì cô.
Kiều Nhã Linh bối rối rút tay lại, Vũ Thế Phong quả thực rất tốt với cô, anh ta là người duy nhất mà cô tin tưởng bây giờ. Thế nhưng tình cảm nồng nhiệt của anh ta phần nào khiến cô e ngại, Kiều Nhã Linh lảng tránh nói: “Sắp đến nơi chưa thế?”
Vũ Thế Phong nén tiếng thở dài, anh ta nói: “Đến rồi đây”
Bọn họ cuối cùng cũng đến sân bay, nhìn dòng người náo nhiệt ở bên trong, Kiều Nhã Linh có chút mờ mịt. Vậy là chỉ vài tiếng nữa thôi, cô sẽ rời khỏi Việt Nam.
Kiều Nhã Linh có cảm giác bồi hồi khó tả, tựa như lần này ra đi sẽ không bao giờ trở lại. Tất cả những gì của quá khứ, sẽ bị bỏ lại ở phía sau. Tuổi xuân đẹp đẽ và sầu thảm ấy, rồi sẽ theo gió cuốn bay. Kiều Nhã Linh quay lại, mỉm cười nhìn Vũ Thế Phong, nói: “Cám ơn anh, vì tất cả”
Nếu không nhờ Vũ Thế Phong, có lẽ Kiều Nhã Linh không thể dễ dàng đến một chân trời mới, bắt đầu lại cuộc sống. Vũ Thế Phong đã cho cô một cơ hội làm lại mọi thứ, cô rất biết ơn anh ta.
Vũ Thế Phong nhìn Kiều Nhã Linh không nói gì, sau tất cả, điều mà cô có thể cho anh †a chỉ là một lời cảm ơn. Vũ Thế Phong cảm thấy chua xót, đây không phải câu mà anh ta muốn nghe từ cô.
Kiều Nhã Linh cầm lấy túi xách, nói: “Tôi đi đây”
Kiều Nhã Linh định mở cửa xe thì có một sức mạnh vừa dịu dàng vừa kiên định níu tay cô lại. Kiều Nhã Linh quay đầu, chạm phải ánh mắt nồng nàn tình cảm xen lẫn sự nôn nóng của Vũ Thế Phong.
Anh ta mím chặt môi, vẻ bối rối hiện rõ trên gương mặt. Kiều Nhã Linh im lặng chờ đợi, Vũ Thế Phong lấy hết dũng khí, nói: “Nhã Linh, em có đồng ý làm bạn gái anh không?”
Một câu hỏi tưởng chừng như vô cùng đơn giản đối với Vũ Thế Phong, nhưng bây giờ lại trở nên rất khó khăn. Vũ Thế Phong đã chơi đùa với vô vàn phụ nữ, nói biết bao nhiêu lời đường mật tán tỉnh họ. Anh ta vốn là một cao thủ tình trường, thế mà cũng có lúc bồn chồn lo lắng khi nói lời yêu.
Gương mặt anh ta hơi đỏ lên, ánh mắt nhìn Kiều Nhã Linh đầy mong đợi. Đây là lần đầu tiên Vũ Thế Phong cảm thấy hồi hộp khi tỏ tình với một cô gái, bởi anh ta không thể nào đoán trước được câu trả lời.
Kiều Nhã Linh đã có linh cảm răng Vũ Thế Phong sẽ hỏi cô câu này, cô bình tĩnh nói: “Vũ Thế Phong, anh suy nghĩ kĩ rồi chứ? Anh thật sự muốn ở bên tôi sao?”
‘Vũ Thế Phong nắm lấy tay Kiều Nhã Linh, kiên định nói: “Nhã Linh, anh đã từng nói rằng, nếu không phải là em, thì sẽ không là ai cả. Anh thật sự muốn che chở cho em. Những chuyện anh làm từ trước đến giờ cho em đều bởi vì anh yêu em. Điều anh muốn không phải là khiến em mang ơn anh, mà là anh muốn em yêu anh, làm bạn gái anh”
Kiều Nhã Linh lặng lẽ rút tay lại, cô nói: “Vũ Thế Phong, anh hãy suy nghĩ thật kỹ, có thể một thời gian sau anh sẽ tìm được thú vui mới, không còn yêu tôi nữa”
Kiều Nhã Linh không có niềm tin vào tình yêu, trên đời này chẳng có gì là mãi mãi, thứ tình cảm mà người ta thề non hẹn biển, chỉ là lời nói dối ngọt ngào.
Đặc biệt Vũ Thế Phong lại luôn có ong bướm vây quanh, tình cảm bây giờ của anh ta dành cho Kiều Nhã Linh chỉ đơn thuần là nhất thời.
Nếu hai người họ ở bên nhau, lâu dần Vũ Thế Phong sẽ thấy nhàm chán, muốn tìm kiếm thú vui mới. Hơn nữa, cô đối với Vũ Thế Phong không hề có tình yêu, cô không muốn chỉ vì mang ơn anh ta mà miễn cưỡng ở bên nhau.
Vũ Thế Phong lập tức nói: “Anh sẽ không bao giờ như vậy, Nhã Linh, em hãy tin tưởng anh. Có thể vì ấn tượng trước đó của em về anh là một người đàn ông trăng hoa, đa tình, không chung thủy, anh hoàn toàn có thể hiểu được. Đối với những người phụ nữ đó anh chỉ chơi bời chứ không có tình cảm, em là người đầu tiên khiến anh rung động. Anh cũng chưa từng theo đuổi, hết lòng vì ai cả, em là ngoại lệ. Anh tin rằng những chuyện anh làm trước đó đã thể hiện được rằng anh yêu em nhiều như thế nào”