Mục lục
Truyện: Tổng tài bá đạo Yêu em đến thiên trường địa cửu (full)- Hoàng Tuấn Khải - Kiều Nhã Linh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 532

 

Kiều Nhã Linh nhìn thẳng vào mắt Hoàng Thiên Hựu, không chút nao núng nói: “Dựa vào việc ông nói về con trai mình bằng giọng điệu coi thường mỉa mai đó, tôi cho rằng ông không có tư cách để gặp Hoàng Tuấn Khải”

 

Hoàng Thiên Hựu trừng mắt nhìn Kiều Nhã Linh, gắt gỏng: “Cô câm mồm cho tôi! Một con đi*m chỉ biết lên giường với đàn ông như cô mà dám lên giọng với tôi à? Người như tôi không cần hạng người đê tiện như cô giao giảng đạo lý. Tuấn Khải là con trai tôi, tôi thích nói gì thì nói, người ngoài như cô xen vào làm quái gì? Cô tưởng mình là vợ của thằng bé chắc? Ha ha, đừng có cư xử như thể cô là người nhà họ Hoàng. Tôi nói cho cô biết, dù tôi có mắng chửi nó cũng là việc của tôi. Đừng có xía mũi vào!”

 

Hoàng Thiên Hựu vừa dứt lời, ông ta liền hứng trọn một cốc cafe lên người. Hoàng Thiên Hựu hoảng hốt đứng bật dậy, nghiến răng chỉ tay vào Kiều Nhã Linh: “Cô làm cái quái gì đấy hả?”

 

Kiều Nhã Linh đặt cốc café trống rỗng lên bàn, lạnh lùng nói: “Tôi không ngờ một người có dung mạo đàng hoàng như ông lại có thể nói ra những lời bẩn thỉu như vậy. Hoàng Tuấn Khải chắc hẳn đã vô cùng xấu hổ khi có một người cha đáng khinh như ông. Ông nói đúng, người như tôi làm sao có thể ngang hàng được với ông. Một kẻ ruồng rẫy vợ con, vô liêm sỉ ngoại tình, không có một chút trách nghiệm nào của một người cha như ông, tôi không so được”

 

Mặt Hoàng Thiên Hựu đỏ bừng vì tức giận, lồng ngực ông ta phập phồng, ông ta trợn mắt nói: “Cô… cô… im mồm đi! Cô biết cái gì mà nói!”

 

Kiều Nhã Linh cười nhạt: “Tôi nói sai sao? Thay vì khinh thường người khác, không phải ông nên xem lại bản thân à? Người như ông không xứng làm cha, Hoàng Tuấn Khải không việc gì phải dây dưa với ông cả. Tôi cảm thấy ghê tởm con người ông, đã có gia đình nhưng lại không làm tròn bổn phận của mình, phản bội vợ con. Ông đã khiến gia đình ông phải chịu đau khổ, bây giờ ông còn tìm đến những người ông đã tổn thương làm gì?”

 

Hoàng Thiên Hựu găn giọng nói: “Cô nói cứ như thể tôi là người hủy hoại Tuấn Khải vậy. Đúng là tôi đã phản bội gia đình, nhưng không phải tôi và Tuấn Khải đều giống nhau sao?”

 

Hoàng Thiên Hựu nở nụ cười mỉa mai – “Cô nói tôi không làm tròn bổn phận của người chồng người cha, lăng nhăng sau lưng vợ mình, nhưng cô cũng nên nhìn lại Tuấn Khải cũng như chính bản thân cô đi. Tuấn Khải đã ngoại tình với cô sau lưng vợ sắp cưới của nó đấy! Cô suy cho cùng cũng chỉ là kẻ thứ ba mà thôi! Ha ha, đúng là kẻ tám lạng, người nửa cân, làm như bản thân mình trong sạch lắm!”

 

Kiều Nhã Linh tức giận nói: “Ông đừng có ngậm máu phun người! Tôi và Hoàng Tuấn Khải không có gì hết, tôi chỉ là bạn của anh ấy mà thôi. Hoàng Tuấn Khải không giống như ông, anh ấy sẽ không bao giờ làm ra những chuyện đồi bại, vô liêm sỉ như ông đã làm”

 

Hoàng Thiên Hựu không tin: “Cô không phải chối, mới sáng sớm tinh mơ đã nghe điện thoại hộ Tuấn Khải, không phải các người đang ở bên nhau sao? Đừng tưởng có thể qua mắt được tôi, đúng là chó chê mèo lắm lông”

 

Kiều Nhã Linh siết chặt tay, cô kìm nén nói: “Tôi nhắc lại một lần nữa, tôi và Hoàng Tuấn Khải không có quan hệ gì hết!”

 

Hoàng Thiên Hựu khinh bỉ nói: “Làm sao mà tôi biết được cô nói thật hay không? Trừ khi cô gọi Tuấn Khải đến đây xác nhận thì tôi mới tin”

 

Kiều Nhã Linh nghiến răng nói: “Tôi chẳng việc gì phải chứng minh sự trong sạch của mình với ông cả. Tôi là người như thế nào, tự bản thân tôi rõ. Còn ông, ông sẽ không bao giờ nhận được sự kính trọng từ tôi. Tôi đến đây chỉ muốn nói, ông hãy tránh xa Hoàng Tuấn Khải ra, đừng làm phiền cuộc sống của anh ấy nữa. Nếu ông còn có lương tâm, thì hãy biến mất khỏi tầm mắt của anh ấyđi”

 

Hoàng Thiên Hựu nổi giận nói: “Cô có tư cách gì mà bắt tôi rời xa con trai mình? Đây là chuyện của gia đình tôi, người ngoài như cô đừng có xen vào. Cô chẳng biết quái gì về mối quan hệ giữa hai ba con tôi hết, người nên biến đi là cô mới đúng!”

 

Hoàng Thiên Hựu vừa dứt lời, một bóng người đột nhiên lướt qua Kiều Nhã Linh, mang theo một mùi hương quen thuộc và cảm giác an toàn.

 

Tấm lưng cao lớn của người ấy chắn trước Kiều Nhã Linh, giống như một bức tường vững chãi bảo vệ cô. Hoàng Thiên Hựu sững sờ nhìn người trước mặt, lắp bắp: “Tuấn Khải, con..”

 

Hoàng Tuấn Khải lạnh lùng nhìn ông ta, ánh mắt anh không có chút tình cảm nào, tựa như đang đối diện với một người xa lạ. Hoàng Tuấn Khải nhấn mạnh từng từ một: “Người ngoài ở đây chính là ông!”

 

Nói rồi, Hoàng Tuấn Khải nắm lấy cổ tay Kiều Nhã Linh, kéo cô ra ngoài. Kiều Nhã Linh ngơ ngác đi theo anh, ánh mắt thoáng dao động.

 

Hoàng Tuấn Khải cứ kéo Kiều Nhã Linh đi như thế, hai người không nói một lời. Kiều Nhã Linh lặng lẽ nhìn anh, bờ vai anh dường như hơi chùng xuống.

 

Kiều Nhã Linh đột nhiên cảm thấy đau lòng. Cô muốn ôm lấy anh an ủi, muốn dịu dàng nói với anh rằng, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK