Chương 411
Kiều Nhã Linh khóc nức nở, điều cô lo sợ nhất đã thành hiện thực, nếu An Kỳ xảy ra chuyện gì thì cô biết phải làm sao đây. Lương Thế Hào ở đầu dây bên kia nhẹ giọng trấn an cô: “Nhã Linh, bây giờ tất cả chúng ta phải thật bình tĩnh, tôi sẽ cố gắng hết sức để tìm ra cô ấy, cô hãy yên tâm” – Lương Thế Hào an ủi cô nhưng cũng như đang nói cho bản thân nghe – “Cô ấy nhất định sẽ không gặp chuyện gì đâu.”
Kiều Nhã Linh nghẹn ngào nói: “Anh hãy mau cho người đi điều tra đi, có tin tức gì thì hãy lập tức gọi cho tôi.”
Lương Thế Hào nói chắc nịch: “Tôi đã cho người đi điều tra rồi, chắc chắn sẽ tìm được cô ấy. Cô đừng quá lo lắng mà ảnh hưởng đến sức khỏe, có gì tôi sẽ gọi điện thoại cho cô sau.”
Lương Thế Hào cúp máy, Kiều Nhã Linh vẫn còn ngồi bần thần trên giường, nước mắt giàn giụa trên mặt. An Kỳ là người bạn duy nhất của Kiều Nhã Linh, cô ấy không khác gì người một nhà với cô. Nhờ có cô ấy, mà ba năm nay cô mới có thể vực dậy, tiếp tục đi về phía trước.
Nghe tin cô ấy gặp chuyện, cô lo đến không thở nổi, sống lưng lạnh buốt, trái tim cô bị bóp nghẹt bởi sự sợ hãi và hoảng loạn đến tột độ. Kiều Nhã Linh không muốn chỉ ngồi một chỗ chờ tin, cô cũng phải góp sức giúp Lương Thế Hào tìm An Kỳ.
Kiều Nhã Linh nhớ đến Vũ Thế Phong, cô nhanh chóng gọi điện cho.
anh ta nhờ giúp đỡ. Vũ Thế Phong sau khi nghe Kiều Nhã Linh run rẩy kể lại tình hình, không do dự nói: “Được rồi, anh sẽ dùng tất cả các mối quan hệ ở nước ngoài để tìm cô ấy. Vị thế của nhà họ Vũ không hề nhỏ, chuyện tìm người không có khó khăn gì với anh, cứ để anh lo”
Kiều Nhã Linh cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều, cô cảm kích nói: “Cảm ơn anh, thật sự cảm ơn anh, tôi không biết nhờ ai ngoài anh cả. Bản thân tôi chẳng thể giúp gì cho cô ấy, chỉ có thể trông cậy ở anh”
Vũ Thế Phong cảm thấy rất vui khi Kiều Nhã Linh tìm anh ta khi cô gặp khó khăn, anh ta đã trở thành người mà cô lựa chọn để nương tựa.
Vũ Thế Phong dịu dàng nói: “Nhã Linh, anh sẽ luôn là người mà em có thể tìm đến bất cứ lúc nào. Chỉ cần em mở miệng, anh sẽ làm tất cả những gì em yêu cầu mà không do dự. Nếu em không thể một mình chống đỡ mọi chuyện, em có thể dựa vào anh”
Kiều Nhã Linh cảm thấy rất ấm áp trước lời nói chân thành của Vũ Thế Phong. Sau nỗi đau trong quá khứ, Kiều Nhã Linh chưa bao giờ nghĩ trên đời này sẽ có một người đối tốt với cô vô điều kiện như vậy.
Mặc dù bây giờ cô chưa thể mở lòng với Vũ Thế Phong, nhưng anh ta đã trở thành một người bạn mà cô coi trọng. Kiều Nhã Linh lau nước mắt, nhỏ giọng nói: “Anh đừng tốt với tôi quá như vậy, tôi không muốn khiến anh thất vọng”
Vũ Thế Phong mỉm cười nói: “Anh tự nguyện mà”
Vũ Thế Phong an ủi cô không nên quá lo lắng, anh ta nhất định sẽ tìm được An Kỳ. Kiều Nhã Linh cũng đã yên tâm hơn phần nào, cảm thấy Vũ thế Phong là người rất đáng tin cậy.
Nhờ có Vũ Thế Phong mà Kiều Nhã Linh đã bình tĩnh hơn rất nhiều, dù vẫn rất lo cho An Kỳ nhưng cô không còn hoảng loạn kích động như trước nữa. Sau khi cúp máy, Kiều Nhã Linh đứng dậy vệ sinh cá nhân. Kiều Nhã Linh vừa bước ra khỏi nhà tắm thì chuông cửa vang lên.
Kiều Nhã Linh mở cửa, nhìn thấy quản gia Tôn và Tiểu Kiệt đang đứng bên ngoài, lập tức cứng đờ người. Kiều Nhã Linh bối rối mở miệng: “Sao bác và Tiểu Kiệt lại đến đây?”
Trên gương mặt già nua của quản gia Tôn chất chứa sự lo lắng và nôn nóng, ánh mắt bà nhìn Kiều Nhã Linh vừa khó xử lại có phần trách móc.
Tiểu Kiệt đứng ở phía sau quản gia Tôn, hai tay ôm chặt chân bà, chỉ hé một đôi mắt to tròn nhìn cô đầy sợ sệt. Cảnh tượng này khiến lồng ngực Kiều Nhã Linh vô cùng bức bối, trái tim cô như bị một bàn tay bóp nghẹt.
Quản gia Tôn nhìn Kiều Nhã Linh, bất lực nói: “Xin lỗi vì mới sáng ra đã tìm cháu. Tiểu Kiệt suốt đêm không ngủ, thằng bé cứ ngồi ở phòng khách đợi cháu về. Bác đã nói cháu sẽ không tới, nhưng thăng bé nhất quyết không nghe”
Vì không ngủ đủ giấc nên Tiểu Kiệt phờ phạc mệt mỏi hơn mọi ngày rất nhiều, đôi mắt cũng đỏ lên. Gương mặt bầu bĩnh tươi tắn trở nên ủ rũ thiếu sức sống.
Trông thằng bé bây giờ yếu ớt và tội nghiệp khiến Kiều Nhã Linh không khỏi đau lòng. Tiểu Kiệt cứ đứng ở phía sau quản gia Tôn nhìn cô bằng ánh mắt rụt rè và đáng thương. Kiều Nhã Linh thở dài: “Sao con lại không nghe lời bà, mẹ đã bảo mẹ không thể đến thì con nên đi ngủ chứ?”
Tiểu Kiệt cuối cùng cũng đứng ra phía trước, tay buông thõng bên thân, đôi mắt đỏ hoe nhìn Kiều Nhã Linh: “Tại sao mẹ không về?”
Kiều Nhã Linh không thể thốt lên lời, cô đứng chôn chân ở một chỗ, đối diện với ánh mắt chất vấn và tội nghiệp của Tiểu Kiệt. Cô nên nói thế nào đây, chẳng lẽ cô lại bảo với Tiểu Kiệt răng cô hận ba thằng bé, nên không muốn có bất kì quan hệ gì với những người ở nhà họ hoàng, kể cả thằng bé ư?
Điều này quá tàn nhẫn với một đứa trẻ, cô không muốn khiến Tiểu Kiệt tổn thương. Kiều Nhã Linh buồn bã nói: “Mẹ xin lỗi, nhưng có lẽ mẹ không thể ở bên con giống như ngày trước. Vậy nên từ giờ trở đi, con không cần đợi mẹ trở về đâu. Con hãy ngoan ngoãn nghe lời bà, cũng phải tự biết chăm sóc cho bản thân nữa”