Chương 467
Hoàng Tuấn Khải nhận lấy súng, tiếp tục thay băng đạn. Lúc này, có một con chó sói đang từ từ tiến lại sau lưng Kiều Nhã Linh. Toàn bộ sự chú ý của cô đều đổ dồn về phía Hoàng Tuấn Khải, cô không phát hiện ra mối nguy hiểm đang đến gần mình. Con chó sói vồ lên người Kiều Nhã Linh, cô hét thất thanh, ngã lăn xuống đất. Hoàng Tuấn Khải nhìn thấy Kiều Nhã Linh bị con chó sói to lớn đang chồm lấy, không khỏi hoảng hốt. Gương mặt anh tái nhợt, ánh mắt thoáng chốc trở nên phẫn nộ. Hoàng Tuấn Khải bản chết con chó sói ấy, mấy con sói ở gần đó nhân cơ hội này nhảy bổ về phía anh.
Hai con sói cùng một lúc nhảy vào xâu xé Hoàng Tuấn Khải, anh bị chúng đè xuống đất. Kiều Nhã Linh không nhìn thấy anh đâu nữa, cô chỉ nhìn thấy hình ảnh hai con chó sói đang điên cuồng cản xé thứ gì đó.
Kiều Nhã Linh mặt cắt không còn giọt máu, cô gào lên: “Hoàng Tuấn Khải!!!”
Hoàng Tuấn Khải đã bị những con chó sói đó giết chết rồi ư? Hình ảnh man rợ trước mặt khiến Kiều Nhã Linh không thể nhìn nổi. Kiều Nhã Linh đau đớn đến tuyệt vọng. Mắt Kiều Nhã Linh nhòa đi bởi nước, cô điên cưồng gào lên, tiếng hét của cô như xé toạc bầu trời đêm tĩnh mịch “Hoàng Tuấn Khải! Hoàng Tuấn Khải!!!”
Đáp lại cô là ba tiếng súng vang lên, Kiều Nhã Linh như vừa chết đi sống lại, mừng rỡ gọi: “Hoàng Tuấn Khải, anh không sao chứ?”
Hoàng Tuấn Khải hất xác hai con chó sói nặng trịch đang đè lên người anh ra, khó khăn đứng dậy. Nhìn thấy những giọt nước mắt của Kiều Nhã Linh, trái tim Hoàng Tuấn Khải lập tức mềm đi. Anh thấp giọng nói: “Anh không sao.”
Kiều Nhã Linh cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều, thế nhưng cô nhanh chóng phát hiện ra vết thương trên ngực và tay anh đang chảy máu. Kiều Nhã Linh vô cùng đau lòng, cô không dám nhìn anh nữa, cô sợ mình sẽ không cầm được nước mắt.
Trước mặt bọn họ vẫn còn ba con chó sói, cả Kiều Nhã Linh và Hoàng Tuấn Khải đều bị thương không nhẹ. Kiều Nhã Linh lo lắng nhìn chúng, ba con sói gào rú không ngừng, ánh mắt của chúng phẫn nộ và điên cuồng. Kiều Nhã Linh cực kỳ sợ hãi, cô nhìn Hoàng Tuấn Khải. sắc mặt anh cũng rất tệ.
Ba con chó sói không lập tức lao về phía Hoàng Tuấn Khải mà chầm chậm đi vòng quanh anh như đang thăm dò. Chúng có lẽ đã nhận ra sự nguy hiểm của chiếc súng mà anh đang cầm trong tay, vậy nên không dám manh động.
Chúng nhìn chằm chăm Hoàng Tuấn Khải, nhe răng gầm gừ. Hoàng Tuấn Khải nhanh chóng thay một băng đạn mới, chĩa súng về phía chúng. Một con nổi điên lao về phía anh, Kiều Nhã Linh hét lên: “Cẩn thận!”
“Pằng!”
Con chó sói còn cách Hoàng Tuấn Khải hai mét thì gục ngã, một con chó sói nữa cũng xông lên, Hoàng Tuấn Khải dễ dàng hạ được nó.
Anh chĩa súng về phía con sói duy nhất còn sống, bóp cò. Thế nhưng lần này, súng không hề nổ. Hoàng Tuấn Khải nhíu máy, bóp cò lần nữa, lúc này anh mới nhận ra súng đã hết đạn. Hoàng Tuấn Khải sờ vào đai lưng, băng đạn đã hết sạch. Mặt Hoàng Tuấn Khải biến sắc, anh cố gắng bình tĩnh đối mặt với con chó sói đầu đàn.
Kiều Nhã Linh cũng nhận ra súng của Hoàng Tuấn Khải đã hết đạn, cô bàng hoàng nhìn anh, mấp máy môi: “Tuấn Khải Đã rất lâu rồi, Kiều Nhã Linh mới gọi anh như thế này. Đáng nhẽ anh phải cảm thấy vui mừng, nhưng trong tình cảnh này, anh lại không sao.
nở nụ cười với cô được. Hoàng Tuấn Khải không còn bất cứ một vũ khí nào, trước mặt họ là con sói đầu đàn to lớn hung hãn nhất, ranh giới giữa sự sống và cái chết chưa bao giờ mong manh như lúc này. Con chó sói này không vội vàng tấn công anh mà chỉ nhìn anh chòng chọc.
Hoàng Tuấn Khải nhìn Kiều Nhã Linh băng ánh mắt phức tạp, anh thấp giọng nói: “Kiều Kiều, đi mau!”
Kiều Nhã Linh điên cuồng lắc đầu, kiên quyết nói: “Không, em sẽ ở đây với anh!”
Lúc này Kiều Nhã Linh mới nhìn rõ gương mặt của Hoàng Tuấn Khải. Chỉ một thời gian ngắn xa cách, anh đã gầy đi rất nhiều. Trên mặt anh dính lấm tấm vết máu, tấm lưng rộng lớn vững chãi của anh giờ anh hơi cong đi, máu tươi vẫn nhỏ giọt từ người anh rơi xuống.
Ánh mắt Hoàng Tuấn Khải hiện rõ sự đau đớn và bất đắc dĩ. Nhìn anh như vậy, nỗi đau mà vết thương trên thân thể đem lại không thể so sánh với nỗi đau trong trái tim cô lúc này. Kiều Nhã Linh cuối cùng cũng không khống chế được cảm xúc mà bật khóc.
Hoàng Tuấn Khải vô cùng đau lòng, anh khàn giọng nói: “Kiều Kiều, đừng khóc”
Câu nói này, Hoàng Tuấn Khải đã nói với cô vô số lần. Mỗi khi cô đau lòng mà rơi nước mắt, anh đều dịu dàng nói, ‘Kiều Kiều, đừng khóc”.
Nó thân thuộc và ấm áp đến mức khiến cô xót xa. Kiều Nhã Linh càng khóc dữ dội hơn, cô muốn lao về phía anh, cùng anh đối mặt với sinh tử. Cô làm sao có thể cứ thế bỏ anh ở lại đối mặt với cái chết, dù cô hận anh, nhưng cô không nỡ làm như vậy.