Chương 119
Người tài xế kia ló đầu mảng chửi một tiếng, rồi cứ thế bỏ đi. Kiều Nhã Linh vội vàng bế Tiểu Kiệt lên trên vỉa hè, thăng bé vẫn chưa hoàn hồn, mở to mắt nhìn cô. Kiều Nhã Linh nhận thấy Tiểu Kiệt không có vấn đề gì, thở phào nhẹ nhõm, cô nhắc nhở: “Lần sau em không được chạy ra giữa đường biết chưa? Như vậy rất là nguy hiểm”
Tiểu Kiệt chớp chớp mắt nhìn Kiều Nhã Linh, sau đó bỗng nhiên ôm chầm lấy cô. Kiều Nhã Linh ngẩn người, bị thằng nhóc ôm chặt đến mức có hơi khó thở. Tiểu Kiệt vui mừng nói: “Tìm được chị rồi!
Kiều Nhã Linh nhẹ giọng hỏi: “Chị quen em sao? Ban nãy là em chạy theo chị phải không?”
Tiểu Kiệt gật đầu thật mạnh, gương mặt nhỏ nhắn bừng sáng. Hôm nay đi học chán ơi là chán, đến lúc ra về thì cậu nhóc đợi mãi không thấy ba đến đón.
Vậy nên cậu tự ý đi loanh quanh chơi, không ngờ lại nhìn thấy Kiều Nhã Linh đang lặng lẽ đi một mình trên phố. Tiểu Kiệt rất kích động, cảm thấy giữa cậu và chị xinh đẹp như thể có định mệnh vậy.
Thế là cậu liền không suy nghĩ gì liền đuổi theo chị xinh đẹp.
Cậu nhóc nhớ đến chuyện vừa rồi mình gọi Kiều Nhã Linh mà cô không hề trả lời, có chút giận dỗi nói: “Sao nấy chị không dừng lại? Làm em đuổi theo mệt muốn chết!”
Vì đuổi theo Kiều Nhã Linh mà cậu nhóc suýt gặp tai nạn, cô cảm thấy rất áy náy: “Chị xin lỗi, tại chị không quen em nên mới..”
“Được rồi được rồi, bây giờ thì chị đã ở đây, thật tốt!”
Tiểu Kiệt lại cười toe toét, ôm chặt lấy Kiều Nhã Linh không buông.
Cậu cảm thấy vòng tay của cô thật ấm áp lại mềm mại, cô còn vô cùng thơm nữa, khiến cậu rất dễ chịu. Hôm nay Kiều Nhã Linh lại còn xinh đẹp hơn hôm trước nhiều, cậu càng thêm yêu thích cô hơn. Cậu nghĩ thầm trong lòng, hôm nay nhất định phải bám lấy chị xinh đẹp mới được.
Kiều Nhã Linh nhìn thân hình nhỏ bé của Tiểu Kiệt dính vào người mình, trong lòng thoáng dao động. Cô rũ mắt nhìn Tiểu Kiệt, thằng bé vô cùng đáng yêu tinh nghịch, cười một cái liền rạng rỡ như ánh nắng mùa hạ. Kiều Nhã Linh chưa bao giờ tiếp xúc gần gũi với một đứa trẻ, mặc.
dù cô rất thích chúng, nhưng chỉ đứng từ xa nhìn chúng chơi đùa với bố mẹ. Đây là lần đầu tiên, cô ôm một đứa trẻ vào lòng.
“Chị ơi, người chị ấm quá!” – Tiểu Kiệt ngước mắt nói.
Kiều Nhã Linh mỉm cười, cô bất giác siết chặt tay, thì ra, ôm một đứa trẻ lại mềm mại như vậy. Tiểu Kiệt dụi đầu vào người cô, Kiều Nhã Linh bật cười, xoa đầu thằng bé.
Không biết vì lý do gì mà thằng nhóc lại có vẻ thích cô đến vậy, thằng nhóc không sợ cô là người xấu rồi bắt cóc nó ư? Mặc dù Kiều Nhã Linh đương nhiên không phải người như vậy, nhưng một đứa trẻ chạy theo một người xa lạ trên phố là rất nguy.
hiểm. Kiều Nhã Linh dịu dàng nói: “Em không nên đuổi theo người mình không quen, lỡ như gặp phải người xấu thì làm sao?”
Tiểu Kiệt chu miệng: “Nhưng chị không phải người xấu”
Kiều Nhã Linh cười: “Ừ, nhưng chị đang ví dụ thế, lần sau đừng làm như vậy nữa biết chưa?”
Tiểu Kiệt nhanh nhảu nói: “Chị yên tâm, em không đuổi theo ai ngoài chị đâu”
Kiều Nhã Linh cảm thấy đứa trẻ này quá sức đáng yêu, không nhịn được vuốt má cậu một cái. Tiểu Kiệt lại tỏ ra rất hưởng thụ, thích thú nói: “Chị, chị vuốt má bên này nữa đi”
Tiểu Kiệt thường không thích người khác động vào mình ngoại trừ ba và quản gia Tôn, Kiều Nhã Linh chính là ngoại lệ.
Ngay từ khi nhìn thấy cô, Tiểu Kiệt đã cảm thấy cô rất thân thuộc, khiến cậu chỉ muốn chạy đến chỗ cô mà thôi.
Cậu cứ tưởng mình sẽ không được nhìn thấy cô nữa, nhưng không ngờ rất nhanh cậu đã gặp được cô rồi. Tiểu Kiệt cười tít mắt, nắm lấy tay Kiều Nhã Linh. Cậu cảm thấy tay của cô vừa mềm vừa ấm, càng dùng sức nắm mạnh hơn.
Kiều Nhã Linh bật cười, hỏi: “Rốt cuộc thì sao em biết chị thế, chị không có ấn tượng nào về em cả.
Tiểu Kiệt nghiêng đầu suy tư, cậu không thể nói với cô là cậu thấy ba mình và cô tranh cãi với nhau, xong ba còn hôn cô được. Tiểu Kiệt bèn nói: “Lúc sáng nay đi mẫu giáo em nhìn thấy chị ạ”
Kiều Nhã Linh chợt nhớ ra sáng nay mình đưa con gái chị Bội đi học, hóa ra Tiểu Kiệt biết cô từ lúc ấy.