Mục lục
Truyện: Tổng tài bá đạo Yêu em đến thiên trường địa cửu (full)- Hoàng Tuấn Khải - Kiều Nhã Linh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 63 Ai mới là mẹ?

Tiểu Kiệt khóc đến long trời lở đất, nói thế nào cũng không nín.

Quản gia Đường chưa bao giờ trở nên lúng túng như lúc này, hết đứng lên lại ngồi xuống an ủi Tiểu Kiệt. Nhưng thằng bé không thích quản gia Đường, càng dỗ lại càng khóc hơn. Bà ta đứng một chỗ bất lực, thật không biết phải làm sao với đứa trẻ này.

Tuyết Phi ở dưới tầng hồi lâu không thấy ai xuống, lại nghe thấy tiếng khóc của Tiểu Kiệt, bèn đi lên tầng ba. Lên đến nơi, liền trông thấy gương mặt khó xử của quản gia Đường, còn Tiểu Kiệt ngồi dưới đất khóc nức nở. Tuyết Phi lại gần ân cần nói với quản gia Đường: “Dì cứ xuống nhà đi, để cháu dỗ Tiểu Kiệt cho”

Vì Tuyết Phi và Tiểu Kiệt có quen nên quản gia Đường nghĩ để Tuyết Phi ở bên bảo ban cậu nhóc sẽ dễ hơn bà ta. Quản gia Đường nhìn Tiểu Kiệt một hồi, đành đi xuống. Tuyết Phi ngoảnh mặt nhìn Tiểu Kiệt mặt mũi đỏ bừng, gương mặt nhỏ thấm đẫm nước mắt vô cùng tội nghiệp. Cậu nhóc liếc nhìn Tuyết Phi một cái, phụng phịu bước lên giường, ủ rũ nằm xuống. Tuyết Phi vừa bước vào cửa phòng, Tiểu Kiệt liền nhổm dậy hét lên: “Không cho vào!”

Tiểu Kiệt không thích Tuyết Phi, theo bản năng mà ghét. Bình thường thì không nói, nhưng bây giờ cậu đang tức giận, nên không muốn nhìn mặt Tuyết Phi chút nào. Vừa trông thấy cô ta cậu lập tức khó chịu, càng rúc sâu vào trong chăn hơn.

Tuyết Phi hơi bất ngờ khi Tiểu Kiệt nổi giận với mình, mọi khi thằng bé vẫn khá ngoan ngoãn khi trò chuyện với cô, có lẽ giờ thằng bé đang khó chịu lắm nên mới làm vậy. Nhưng dám lớn tiếng nói chuyện với Tuyết Phi như thế khiến cô ta rất không hài lòng, nhưng cô ta không tiện thể hiện ra ngoài. Nhìn gương mặt vừa bực bội vừa tủi thân của Tiểu Kiệt, Tuyết Phi nở nụ cười ôn nhu: “Sao Tiểu Kiệt lại khóc? Có gì nói với dì Tuyết Phi nào”

Tiểu Kiệt không nói gì, vẫn khóc thút thít. Tuyết Phi không hề khó.

chịu khi bị cậu nhóc làm lơ, kiên nhẫn nói: “Cháu có chuyện gì không vui hả? Nói với dì đi, biết đâu dì có thể giúp được cháu thì sao?”

Tiểu Kiệt nhúc nhích cái mông nhỏ, ló mặt ra, gương mặt hơi suy nghĩ một chút. Mọi người trong nhà đều không ai biết mẹ cậu là ai, cũng không ai chịu đi tìm mẹ giúp cậu. Nếu bây giờ cậu nói chuyện này với Tuyết Phi, liệu người dì này có giúp cậu không nhỉ? Mặc dù cậu ghét Tuyết Phi, nhưng cậu cũng rất muốn gặp mẹ, biết đâu Tuyết Phi lại biết mẹ cậu là ai thì sao?

Tiểu Kiệt đã ngừng khóc, hơi nhổm người dậy, dụi đôi mắt đỏ nhìn Tuyết Phi. Cậu nhóc vẫn còn nấc lên, cái đầu rũ xuống, bộ dạng vô cùng tội buồn tủi, khiến người khác nhìn không khỏi đau lòng. Tuyết Phi thấy phản ứng của thằng bé, khẽ cười nói: “Thế rốt cuộc Tiểu Kiệt khóc vì chuyện gì?”

Tiểu Kiệt chớp chớp đôi mắt, nghẹn ngào: “Cháu muốn gặp mẹ ạ”

Tuyết Phi hơi sững lại một chút, trong mắt cô ta có một tia sáng vụt qua, nhanh chóng biến mất không một dấu vết. Cô ta nhìn chằm chằm Tiểu Kiệt, không chỉ cậu nhóc, mà trong lòng Tuyết Phi cũng có vô vàn rối ren và những câu hỏi chưa được giải đáp. Cô ta tựa người trên cánh cửa, hàng lông mày thanh tú hơi nhíu lại. Tiểu Kiệt vẫn yên lặng chờ đợi, bỗng Tuyết Phi ngẩng đầu lên, cười dịu dàng: “Dì biết mẹ cháu ở đâu, dì vào phòng với cháu nhé?”

Mắt Tiểu Kiệt sáng lên, quả thật là Tuyết Phi biết về người mẹ cậu luôn mong đợi bấy lâu nay. Tiểu Kiệt nín khóc hẳn, lập tức trở nên tràn đầy hy vọng, gương mặt vẫn còn đỏ vì khóc nhiều nhanh chóng rạng rỡ hơn. Cậu nhóc đã mong chờ ngày này từ lâu năm rồi, cuối cùng cậu cũng biết mẹ là ai, có thể ở bên mẹ như bao người.

Suy nghĩ này khiến cậu nhóc như muốn nhảy cẵng lên, vừa lúc nãy còn thấy ghét bỏ Tuyết Phi, bây giờ cậu nhóc lại cảm thấy biết ơn cô ta vô cùng. Tiểu Kiệt nhảy tót xuống giường, kéo tay Tuyết Phi vào trong phòng. Tuyết Phi rũ mắt nhìn thằng bé, khóe miệng nhếch lên.

“Dì thật sự biết mẹ cháu là ai ạ?” – Tiểu Kiệt không thể chờ đợi một giây nào nữa, vội vàng hỏi.

Tuyết Phi nhìn gương mặt tràn đây mong đợi của Tiểu Kiệt, nở nụ cười hiền hòa, âu yếm vuốt má thằng bé: “Đương nhiên rồi, Tiểu Kiệt rất muốn gặp mẹ phải không?”

Tiểu Kiệt gật đầu cái rụp, cậu không chỉ muốn gặp mẹ, mà còn muốn mẹ trở về với ba con cậu. Từ khi có nhận thức, biết rằng mình không có mẹ, cậu nhóc đã luôn hi vọng mình có một gia đình trọn vẹn.

Giờ phút này khi sắp biết mẹ cậu ở đâu, Tiểu Kiệt nhanh chóng trở nên ngoan ngoãn lạ thường, ngồi ngay ngắn chờ Tuyết Phi nói, đôi mắt mở to long lanh.

“Vì công việc của mẹ cháu rất bận nên mới không đến gặp cháu được, sắp tới cháu nhất định sẽ được ở bên mẹ” – Tuyết Phi nói.

Tiểu Kiệt nghe vậy thì rất vui mừng, giọng nói cũng cao lên: “Thật ạ?’ Tuyết Phi cười chắc chắn nói: “Thật”

“Nhưng mẹ cháu là ai ạ?” – Tiểu Kiệt tò mò hỏi.

Tuyết Phi cười đến xán lạn, nhưng lại không có chút độ ấm. Cô ta chăm chú nhìn đôi mắt thuần khiết ngây thơ của Tiểu Kiệt, vuốt ve đôi má bầu bĩnh của thằng nhóc. Tiểu Kiệt bị sự đụng chạm của Tuyết Phi làm cho khó chịu, nhưng thăng bé vẫn nhẫn nhịn chờ Tuyết Phi trả l Tuyết Phi thôi cười, ánh mắt lộ ra tia lạnh lẽo, cô ta hạ giọng thì thầm: “Mẹ của cháu, chính là Tuyết Loan – chị gái của dì”

Tiểu Kiệt mở to đôi mắt, vô cùng kinh ngạc. Tiểu Kiệt đương nhiên biết Tuyết Loan, khi ở Mỹ cô ấy thường xuyên đến chơi với cậu, ba cậu cũng thi thoảng nói chuyện với Tuyết Loan. Nhưng từ trước giờ cậu vẫn gọi Tuyết Loan là dì kia mà, sao Tuyết Loan lại trở thành mẹ cậu được?

Tiểu Kiệt không tin, lắc đầu nói: “Dì Tuyết Loan không phải mẹ cháu!”

Tuyết Phi vẫn mỉm cười ôn hòa: “Ba cháu với dì Tuyết Loan sắp kết hôn rồi, ba cháu không nói với cháu ư?”

Tiểu Kiệt tròn mắt ngạc nhiên: “Ba không nói gì ạ”

Từ trước giờ trong nhà vẫn chỉ có cậu và ba, chưa từng xuất hiện một người phụ nữ nào cả. Ba cũng không nói với cậu rằng ba và dì Tuyết Loan sẽ kết hôn, hai người họ trông giống bạn bè hơn là một cặp.

đôi. Ba cậu nhóc bấy lâu nay vẫn luôn ở một mình, làm sao có thể đột nhiên kết hôn như vậy.

Cậu nhóc cúi đầu lẩm bẩm: “Dì Tuyết Loan là mẹ ư?”

Tuyết Phi rũ mắt nhìn thằng bé, sắc mặt lạnh lùng không một biểu cảm. Trong mắt nhiều người, Hoàng Tuấn Khải và Tuyết Loan chính là một đôi vợ chồng. Có rất nhiều chuyện không ai biết tường tỏ, chỉ có người trong cuộc mới hiểu rõ. Mối quan hệ giữa Tuyết Loan và Hoàng Tuấn Khải không phải chỉ một hai lời mà nói rõ được. Tuyết Phi cũng hiểu lời nói này của cô ta nếu để Hoàng Tuấn Khải nghe thấy cô ta nhất định sẽ xong đời, nhưng có một sức mạnh thôi thúc cô ta phải làm như vậy.

Tiểu Kiệt không rõ cảm xúc của cậu lúc này là vui hay buồn nữa, cậu nhóc bần thần nhìn vào khoảng không, gương mặt ngây ra. Tuyết Phi nhìn biểu cảm của Tiểu Kiệt, lông mày nhướn lên, khóe môi nở nụ cười nhàn nhạt mơ hồ.

“Đến khi hai người họ kết hôn, vậy là cháu đã có mẹ rồi” – Tuyết Phi nhẹ giọng nói.

Ấn tượng của Tiểu Kiệt về Tuyết Loan khá tốt, Tuyết Loan là một người phụ nữ xinh đẹp, dịu dàng lại hiền thục, chỉ có điều gương mặt cô ấy luôn tái nhợt yếu ớt, không có sức sống. Tuyết Loan đối xử với Tiểu Kiệt rất ân cần, cậu cũng quý cô ấy, nhưng nếu Tuyết Loan trở thành mẹ cậu, Tiểu Kiệt lại cảm thấy không chân thật cho lắm.

Với lại ba cậu nói rằng thích ai thì mới kết hôn với người ấy, ba đâu có thích dì Tuyết Loan, hình như người ba thích là chị xinh đẹp mới đúng. Nếu như chỉ cần ba kết hôn là cậu có mẹ, thì thà ba lấy chị xinh đẹp còn hơn là dì Tuyết Loan, cậu vẫn thích chị xinh đẹp hơn. Tiểu Kiệt vân ngồi băn khoăn, lông mày nhăn tít lại, cái miệng nhỏ hơi bu ra.

Tuyết Phi nhìn thăng bé đang nhíu mày suy tư, cúi đầu hỏi: “Cháu không tin à?”

Tiểu Kiệt gật đầu, ánh mắt có chút nghi ngờ. Tuyết Phi thầm rủa trong lòng, thăng bé này thật là khó dụ. Ngoài mặt cô ta vẫn nở nụ cười hiền hậu, ngồi đối diện với Tiểu Kiệt, nhẹ nhàng nói: “Dì Tuyết Loan thực sự là mẹ cháu đấy, dì không lừa cháu đâu”

Tiểu Kiệt thắc mắc hỏi: “Thế nhưng dì Tuyết Loan có đẻ ra cháu không ạ?”

Khi còn ở Mỹ quản gia Tôn đã nói với cậu rằng người nào đẻ ra cậu thì mới được gọi là mẹ, còn Tuyết Loan chỉ thi thoảng đến nhà cậu chơi mà thôi. Cậu không biết ai đẻ ra cậu, nên phải hỏi cho chắc, nhỡ đâu cậu nhận nhầm mẹ thì sao? Tiểu Kiệt chỉ muốn người mẹ thật sự của mình mà thôi, ngoài ra cậu không cần thêm một người mẹ nào khác.

Tiểu Kiệt cũng cảm thấy ba không gần gũi với Tuyết Loan cho lắm, ba cậu trước giờ chưa từng thân mật với cô gái nào cả, nên bảo ba cậu kết hôn với Tuyết Loan có chút vô lý.

Tuyết Phi hơi ngẩn người trước câu hỏi của Tiểu Kiệt, nhưng rất nhanh tươi cười nói: “Mẹ vẫn là mẹ mà, dù có đẻ cháu ra hay không vẫn có thể gọi là mẹ. Sau này dì Tuyết Loan sẽ là mẹ của cháu, biết chưa?”

Tiểu Kiệt vẫn không tin cho lắm, nhưng cậu nhóc không nói gì, chỉ nghiêng đầu ngẫm nghĩ. Tuyết Phi cười xoa đầu Tiểu Kiệt, đứng dậy đi xung quanh căn phòng. Tuyết Phi liếc nhìn mọi đồ vật và cách trang trí, mặc dù đã thay đổi khá nhiều để phù hợp cho trẻ con nhưng vẫn nhìn ra chút nữ tính.

Cô ta cau mày suy nghĩ, không biết đây có phải là phòng của Kiều Nhã Linh khi xưa không. Kiều Nhã Linh năm ấy khi còn ở nhà họ Hoàng sống sung sướng không khác gì một cô công chúa nhỏ, nhận được tất cả tình yêu thương của Hoàng Tuấn Khải. Tuyết Phi từng rất ganh tị với Kiều Nhã Linh, mãi đến khi Kiều Nhã Linh ra đi, cô ta mới thấy thoải mái hơn.

Tuyết Phi tiến về phía chiếc bàn nhỏ được kê trong góc phòng, nhìn thấy một bức ảnh nhỏ, trong đó là một cô bé mới 9 tuổi, nhìn rất đáng yêu. Cô ta vừa mới cầm lên, Tiểu Kiệt liền hét lớn: “Không được động vào!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK