Mục lục
Truyện: Tổng tài bá đạo Yêu em đến thiên trường địa cửu (full)- Hoàng Tuấn Khải - Kiều Nhã Linh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 352

 

Thằng bé có lẽ vừa khóc, Tiểu Kiệt quả thực đã rất đau lòng. Nghĩ như vậy, Kiều Nhã Linh càng tự trách mình hơn. Kiều Nhã Linh nói: “Chị xin lỗi vì khi nãy đã nói những điều đó với em, chị không có ý như vậy. Chị rất yêu quý Tiểu Kiệt, chị thật sự muốn ở bên em thật lâu, thật lâu” — Kiều Nhã Linh mỉm cười, ánh mắt xa xăm – “Đó chính là ước nguyện của chị”

 

Tiểu Kiệt nghe thấy vậy thì vô cùng hạnh phúc, thì ra cô cũng muốn ở bên cạnh cậu chứ không phải như cậu nghĩ. Tiểu Kiệt cảm thấy mãn nguyện hơn bao giờ hết, cậu nói: “Vâng, vậy chị em mình hãy ở bên nhau thật lâu chị nhé!”

 

Kiều Nhã Linh nở nụ cười buồn, cô nói: Kiều Nhã Linh nói chuyện với Tiểu Kiệt một lúc, cốt là để khiến thằng bé vui vẻ lại, tránh suy nghĩ tiêu cực. Tiểu Kiệt quả thực đã được xua tan hết nỗi buồn, thăng bé cười không ngớt, đơn thuần và đáng yêu vô cùng. Kiều Nhã Linh ngược lại không cười nổi, bởi cô biết mình không thể thực hiện được những gì đã nói.

 

Hoàng Tuấn Khải đứng ở phía sau, lặng lẽ thu hết những biểu cảm gượng gạo buồn bã của Kiều Nhã Linh vào trong tầm mắt. Hoàng Tuấn Khải hút một điếu thuốc, ánh mắt sâu thẳm chìm trong nỗi cô đơn. Kiều Nhã Linh cuối cùng cũng kết thúc cuộc gọi, cô quay lại nhìn anh. Hoàng Tuấn Khải dụi tắt thuốc, mở miệng nói: “Xong rồi à”

 

Kiều Nhã Linh gật đầu, nói: “Thẳng bé bây giờ đã vui vẻ lại rồi”

 

Kiều Nhã Linh biết mình rất thích Tiểu Kiệt, dù thằng bé có là con của Hoàng Tuấn Khải hay không thì tình cảm cô dành cho thằng bé vẫn không thay đổi. Kiều Nhã Linh không biết đây là nhân duyên hay nghiệt duyên giữa hai người, cũng không biết phải làm như nào mới tốt.

 

Tiểu Kiệt xứng đáng có được sự yêu thương, thằng bé nên có một người mẹ toàn tâm toàn ý với nó. Còn cô, nếu ở bên Tiểu Kiệt, cô sẽ không thoát khỏi những suy nghĩ thù hận với Hoàng Tuấn Khải. Cô không muốn sự căm giận của cô làm ảnh hưởng đến thằng bé, sau cùng cả hai đều không có được hạnh phúc.

 

Kiều Nhã Linh nói: “Hoàng Tuấn Khải, Tiểu Kiệt quả thực là một câu bé ngoan ngoãn đáng yêu, tôi không hề muốn thẳng bé phải chịu tổn thương. Anh hãy tìm cho thằng bé một người mẹ thật tốt, người mà hết mực yêu thương Tiểu Kiệt, chăm sóc bảo bọc thằng bé mà không chút vướng bận nào”

 

Hoàng Tuấn Khải nhìn chằm chằm Kiều Nhã Linh, anh siết chặt tay đến đau nhức, anh thấp giọng nói: “Em có thể trở thành mẹ thằng bé”

 

Kiều Nhã Linh lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Tôi không thể”

 

Hoàng Tuấn Khải cảm nhận được sự tức giận đang dâng trào trong lòng mình, anh lạnh lùng nói: “Tại sao?”

 

Kiều Nhã Linh nhìn anh bằng ánh mắt phức tạp: “Đơn giản là bởi vì tôi không phải người mẹ thực sự của thằng bé, tôi cũng không thể toàn tâm toàn ý yêu thương thằng bé được. Mặc dù tôi không hề muốn làm Tiểu Kiệt thất vọng, nhưng vì thằng bé là con anh, trở thành mẹ nuôi của thăng bé cũng đồng nghĩa với việc tôi và anh sẽ dây dưa không dứt. Hận thù giữa chúng ta không thể vì chuyện đó mà xóa nhòa, nó chỉ khiến tôi khó xử và cảm thấy có lỗi với Tiểu Kiệt hơn thôi.”

 

Hoàng Tuấn Khải mím môi nhìn cô, anh rất muốn nói, đứa trẻ mà cô đang cố gắng chối bỏ ấy chính là con của cô. Nếu nói như vậy, liệu cô có chấp nhận thẳng bé không? Anh không biết, cũng không thể chắc chắn điều gì. Anh muốn cô ở bên anh, làm mẹ của con anh. Đó là điều anh mong mỏi đến phát điên, anh không biết làm cách nào để bọn họ có thể trở lại như xưa.

 

Hoàng Tuấn Khải thở dài, anh vốn định cất lời, nhưng ánh mắt đột nhiên dừng lại ở vết đỏ hẳn trên cổ cô. Anh nhíu mày, hỏi: “Ai là kẻ bóp cổ em?”

 

Kiều Nhã Linh kinh ngạc nhìn Hoàng Tuấn Khải, vô thức sờ tay lên cổ. Trong lúc vật lộn với Trần Mai Hương, một tay bà ta bóp cổ cô để ngăn cô giãy giụa, một tay cầm mảnh thủy tinh muốn đâm cô

 

. Kiều Nhã Linh đã phản kháng quyết liệt, nhưng bà ta giống như bị phát điên, nếu không nhờ Phạm Bách thì cô có lẽ đã bị bà ta giết chết rồi. Hoàng Tuấn Khải rõ ràng không có mặt ở đó, anh làm sao biết được những chuyện đã xảy ra?

 

Klều Nhã Linh nhíu mày hỏi: “Làm sao anh biết?”

 

Hoàng Tuấn Khải nhếch miệng nói: “Khi nào xong việc thì anh sẽ nói.”

 

Kiều Nhã Linh nghi hoặc: “Việc gì?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK