Chương 126
Câu nói hồn nhiên của Tiểu Kiệt khiến cả hai người đều bật cười, Kiều Nhã Linh dường như quên đi vết thương đau nhức trên người mình, dịu dàng xoa đầu thằng bé. Bác sĩ nhìn Kiều Nhã Linh, sau đó lại liếc nhìn Tiểu Kiệt, không nhịn được lại hỏi: “Thật sự không phải người nhà à?”
Kiều Nhã Linh khó hiểu nói: “Có chuyện gì thế?”
“À, chả là tôi thấy thằng bé khá giống cô.”
Kiều Nhã Linh ngạc nhiên, cúi đầu quan sát Tiểu Kiệt, thằng bé cũng giương mắt nhìn cô. Cô không cảm thấy hai người họ giống nhau ở điểm nào cả, điều này có chút vô lý. Kiều Nhã Linh lại nói: “Tôi nói rồi mà, hôm nay tôi mới quen Tiểu Kiệt thôi”
Bác sĩ cười: ¡ không có ý gì đâu, chỉ là khi hai người cười lên đặc biệt giống nhau”
Kiều Nhã Linh lúc này mới nhận ra, Tiểu Kiệt lúc cười hai khóe miệng có lúm đồng tiền hạt gạo nho nhỏ, nhìn trông vô cùng ngọt ngào.
Về điểm này, thằng bé giống hệt Kiều Nhã Linh. Cô bất giác nhìn lại Tiểu Kiệt một lần nữa, ánh mắt hơi mơ hồ.
Một lúc sau vết thương của cô đã được băng bó xong, hai người tạm biệt bác sĩ rồi ra về. Tiểu Kiệt sợ cô mệt nên không đòi bế, chỉ ngoan ngoãn nắm lấy tay cô. Kiều Nhã Linh vuốt ve bàn tay nhỏ nhắn của Tiểu Kiệt, trong lòng bỗng thấy vô cùng thư thái.
Kiều Nhã Linh bắt đầu hỏi về hoàn cảnh của Tiểu Kiệt, cô muốn biết một chút thông tin của gia đình thằng bé. Rốt cuộc họ là người thế nào mà không quan tâm chăm sóc tử tế cho một đứa trẻ đáng yêu như vậy, để nó đi la cà ngoài đường sợ đến mức không dám về nhà.
“Ba em làm nghề gì thế?”
Tiểu Kiệt ngơ ra trước câu hỏi của Kiều Nhã Linh, bởi vì chính cậu bé cũng không biết ba mình làm nghề gì. Ba lúc nào cũng đi sớm về khuya, lại còn hay chỉ huy người khác, bộ dạng lúc nào cũng lạnh lùng như một đại ma vương vậy. Mọi người trong nhà rất sợ ba, chỉ cần ba cậu trở về mặt ai nấy đều rúm ró cả lại, không dám ngẩng đầu nhìn ba cậu.
Tiểu Kiệt băn khoăn nói: “Em không rõ nữa, hình như ba em chả làm gì, em chỉ biết mọi người ở nhà em sợ ba lắm!”
Với câu trả lời của Tiểu Kiệt, người ba nghiêm khắc quản lý hàng ngàn nhân viên của cậu bỗng trở thành một người vô công rồi nghề suốt ngày chỉ biết la mắng mọi người xung quanh.
Vì thế ấn tượng của Kiều Nhã Linh về người ba nuôi của Tiểu Kiệt trở nên xấu hơn. Cô cảm thấy một người như vậy không thể nào chăm sóc tốt được cho Tiểu Kiệt, chắc hẳn thằng bé đã phải chịu khổ rồi.
Kiều Nhã Linh càng thương xót Tiểu Kiệt hơn, cô ân cần nói: “Đừng lo lắng nhé, có chị ở đây, ba em nhất định sẽ không động vào.
em được. Em cứ ở tạm nhà chị đi, có gì tính sau”
Tiểu Kiệt cảm động, đôi mắt long lanh, cười tươi tắn nói: “Vâng ạI”
Tiểu Kiệt tin rằng chị xinh đẹp là người có thể áp chế được người ba hung dữ của mình. Lần trước cậu thấy hai người cãi nhau, ba bị chị xinh đẹp nói đến vuốt mặt không kịp.
Chẳng qua ba là đàn ông, nên lúc thơm thơm chị xinh đẹp mới không thoát ra được mà thôi. Cậu nhóc chưa từng thấy ba mình trở nên kích động như vậy, có thể nói chị xinh đẹp là người rất quan trọng đối với ba.
Tiểu Kiệt bất giác nhìn chị xinh đẹp, rốt cuộc thì chị ấy là gì của ba cậu nhỉ? Cậu vô cùng thích chị xinh đẹp, muốn cưới chị ấy, liệu ba có ngăn cản cậu không?
Mặc dù bây giờ Kiều Nhã Linh đang thích cậu, nhưng ba cậu có rất nhiều thủ đoạn, nhỡ ba khiến cô thích ba nhiều hơn cậu thì sao.
Tiểu Kiệt bỗng trở nên lo lắng, cậu sợ ba sẽ cướp mất chị xinh đẹp của mình. Tiểu Kiệt vội vàng quay sang nói với Kiều Nhã Linh: “Chị ơi, sau này chị sẽ lấy em đúng không?”
Kiều Nhã Linh cúi đầu nhìn thằng bé, buồn cười nói: “ừ”
“Vậy chị hứa đi”
Tiểu chìa ngón tay út ra, Kiều Nhã Linh bật cười. Cô ngoắc tay với Tiểu Kiệt, lúc này thẳng bé mới an tâm hơn, hớn hở nói: “Sau này em nhất định cưới chị! Chị, chị phải đợi em đấy nhé!”
Kiều Nhã Linh xoa đầu Tiểu Kiệt, cười nói: “Được rồi, vậy Tiểu Kiệt phải lớn nhanh lên đó”
Tiểu Kiệt gật đầu thật mạnh: “Chị yên tâm, em nhất định sẽ không để chị phải chờ lâu đâu”