Chương 226
Tiểu Kiệt lau nước mắt, mừng mừng tủi tủi nói: “Em cứ tưởng sẽ không được gặp lại chị nữa.”
Tiểu Kiệt đã mơ thấy nhiều hình ảnh lộn xộn, có người mẹ mà cậu luôn mong nhớ, và có cả Kiều Nhã Linh.
Cậu thấy mình bị ba lạnh lùng tách cậu khỏi Kiều Nhã Linh, cô nhìn cậu bằng ánh mắt bất đắc dĩ và đau buồn.
Tiểu Kiệt khóc khản cả giọng nhưng vẫn không thể chạm vào cô. Tiểu đã vô cùng sợ hãi, trong giấc mơ tất cả đều rời bỏ cậu, chỉ còn lại cậu với nỗi cô đơn như màn đêm bao phủ, nuốt trọn lấy thân hình nhỏ bé của cậu.
Kiều Nhã Linh cũng vô cùng xúc động, cô nói: “Giờ chị đã ở đây rồi, Tiểu Kiệt đừng khóc nữa nhé”
Tiểu Kiệt gật đầu thật mạnh, Kiều Nhã Linh dịu dàng lau nước mắt cho thẳng bé. Tiểu Kiệt vô cùng hưởng thụ sự ấm áp của Kiều Nhã Linh, thằng bé nhào vào lòng cô, để cô ôm lấy mình. Vòng tay của Kiều Nhã Linh như có ma lực, khiến Tiểu Kiệt thoải mái, cảm giác khó chịu do.
cơn sốt đã thuyên giảm hơn một nửa. Mới chỉ một đêm thôi mà Tiểu Kiệt cảm giác như lâu lắm rồi mới gặp lại Kiều Nhã Linh, cậu quấn lấy cô không rời, như muốn khảm mình vào người cô vậy. Tiểu Kiệt rất sợ Kiều Nhã Linh sẽ lại biến mất, cậu nhóc thủ thỉ nói: “Chị ơi, chị hứa là đừng đi nhé? Chị ở đây với em được không?”
Kiều Nhã Linh nhìn Tiểu Kiệt đầy trìu mến: “Ừ, chị sẽ ở đây với em, chị đến để gặp Tiểu Kiệt mà”
Lúc này Tiểu Kiệt mới an lòng, thăng bé mệt mỏi tựa lên người Kiều Nhã Linh, khó khăn hít thở. Kiều Nhã Linh vuốt ve gương mặt phờ phạc của Tiểu Kiệt, đau lòng nói: “Em mệt lắm phải không? Khổ thân em, ốm thành ra như vậy”
Môi Tiểu Kiệt tái nhợt, sắc mặt trắng bệch, trên trán còn lấm tấm mồ hôi, thế nhưng Tiểu Kiệt vẫn chậm rãi lắc đầu. Cậu rúc vào lòng Kiều Nhã Linh, ôm chặt lấy eo cô, thì thào nói: “Có chị ở đây, em sẽ rất nhanh khỏi ốm thôi”
Kiều Nhã Linh mỉm cười, yêu chiều nhìn Tiểu Kiệt. Thằng bé giống như một cục bông nhỏ, mềm mại đáng yêu, khiến Kiều Nhã Linh lại càng thương thằng bé hơn.
Bây giờ Tiểu Kiệt đã hoàn toàn tỉnh táo, có lẽ chẳng thể nhớ được ban nãy đã gọi cô là “mẹ”. Trong mắt thẳng bé, cô chỉ là một người bạn vừa mới quen biết không lâu, không thể nào so.
sánh với người mẹ mà thằng bé vẫn luôn nhung nhớ. Kiều Nhã Linh có chút hụt hãng, cũng tò mò không biết mẹ của Tiểu Kiệt rốt cuộc là ai.
Tiểu Kiệt đột nhiên ngẩng đầu nhìn Kiều Nhã Linh, nhỏ giọng hỏi: “Sao chị đến được đây thế, em nhớ là b… à chú Tuấn Khải không cho chị gặp em nữa rồi mà”
Kiều Nhã Linh mỉm cười nói: “Ừ, đáng ra là như thế. Nhưng vì Tiểu Kiệt ốm, chú Tuấn Khải thương em nên mới cho chị đến đây thăm em đấy”
Tiểu Kiệt vô cùng kinh ngạc, lúc này cậu nhóc mới để ý thấy Hoàng Tuấn Khải đang đứng ở cửa phòng, gương mặt trầm mặc lạnh lùng nhìn cậu và Kiều Nhã Linh.
Hoàng Tuấn Khải từ đầu đến cuối vẫn luôn chăm chú quan sát hai người họ, ánh mắt sâu xa. Tiểu Kiệt quả nhiên rất mừng rỡ khi gặp lại Kiều Nhã Linh, trông thằng bé có tinh thần hơn hẳn trước đó, vì vậy Hoàng Tuấn Khải cũng thấy yên lòng phần nào.
Chỉ có một chuyện vẫn luôn luẩn quẩn trong lòng anh, Tiểu Kiệt gần gũi với Kiều Nhã Linh quá mức như vậy khiến anh không khỏi để tâm.
Hai ba con anh mắt đối mắt, ban đầu Tiểu Kiệt có chút sửng sốt, sau đó liền bày ra vẻ mặt ghét bỏ với Hoàng Tuấn Khải. Tiểu Kiệt ngẩng đầu nhìn Kiều Nhã Linh, phụng phịu nói: “Chị, chú thật là đáng ghét, nhẫn tâm chia rẽ chị em mình. Chị không biết chú xấu xa như thế nào đâu, lúc nào cũng chỉ biết lớn tiếng dạy dỗ em, lại còn cướp chị đi nữa”
Kiều Nhã Linh nghe Tiểu Kiệt mách tội Hoàng Tuấn Khải mà phì cười, còn Hoàng Tuấn Khải thì đen mặt nhìn thằng bé.
Hoàng Tuấn Khải tức mà không có chỗ xả giận, chỉ biết trừng mắt với Tiểu Kiệt. Thăng bé làm mặt quỷ với anh, sau đó lại làm nũng với Kiều Nhã Linh: “Chị ơi, chị đừng bao giờ thích chú nhé? Chú là một đại ma đầu, mặt lúc nào cũng khó chịu như bị táo bón vậy, chỉ biết bắt nạt chị em mình thôi. Thế nên chị phải ngày càng ghét chú vào nhé, chỉ yêu mình em có được không?”