Mục lục
Truyện: Tổng tài bá đạo Yêu em đến thiên trường địa cửu (full)- Hoàng Tuấn Khải - Kiều Nhã Linh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 512

 

Hoàng Tuấn Khải sững người nhìn cô: “Tại sao?”

 

Vệt nước mắt trên gương mặt Kiều Nhã Linh vẫn chưa khô, cô lặng lẽ nhìn anh, thanh âm của cô nghe như tiếng lá vỡ vụn: “Hoàng Tuấn Khải, chúng ta đều đã thay đổi rồi. Ba năm là một khoảng cách rất lớn, bây giờ anh cũng đã có cuộc sống riêng của mình, tôi cũng vậy. Chúng ta không cần phải liên quan đến nhau nữa. Anh không hề có lỗi gì với tôi, tôi không cần anh phải bù đắp. Đối với tôi bây giờ, một cuộc sống bình thường mới chính là điều tôi mong ước. Tôi đã mệt mỏi khi sống cùng thù hận và đau khổ, tôi muốn bỏ lại quá khứ phía sau, bắt đầu lại từ đầu. Tôi nghĩ như vậy là tốt nhất cho cả hai, anh cũng đừng mãi vướng mắc chuyện cũ, chúng ta không ai nợ ai cả”

 

Hoàng Tuấn Khải trầm mặc nhìn cô, không nói gì. Bầu không khí rơi và im lặng, cả hai đều theo đuổi những suy nghĩ riêng của mình. Hoàng Tuấn Khải biết, bọn họ đã khác trước rất nhiều, cũng có không ít người ngăn cản họ đến với nhau. Nhưng Hoàng Tuấn Khải không quan tâm, anh chỉ muốn ở bên cô. Có điều, cô có muốn hay không lại là chuyện khác.

 

Kiều Nhã Linh cảm thấy cứ im lặng mãi như vậy thì không hay, cô đành nói sang chuyện khác: “Vũ Thế Phong đâu rồi? Sao tôi không thấy anh ấy?”

 

Nhắc đến Vũ Thế Phong, Hoàng Tuấn Khải không vui ra mặt, anh thờ ơ nói: “Thời gian tới, em sẽ không nhìn thấy Vũ Thế Phong đâu, không cần phải bận tâm đến cậu ta”

 

Kiều Nhã Linh cau mày: “Ý anh là sao?”

 

Hoàng Tuấn Khải thấp giọng nói: “Tóm lại sắp tới cậu ta sẽ không xuất hiện ở đây, em đừng nhắc đến cậu ta trước mặt anh”

 

Kiều Nhã Linh cắn môi, không nói gì nữa. Cô biết Hoàng Tuấn Khải không ưa Vũ Thế Phong, gặng hỏi chỉ khiến anh càng thêm khó chịu.

 

Hai người im lặng hồi lâu, cuối cùng vẫn là Hoàng Tuấn Khải lên tiếng trước: “Kiều Kiều, em không thể ở lại đây đợi anh sao? Anh muốn ở bên em, đối xử tốt với em, khiến em hạnh phúc, như vậy cũng không thể ư?

 

Chuyện năm xưa chỉ là hiểu lầm, anh không làm gì có lỗi với em cả. Sai lầm khi ấy của anh, chỉ là không thể bảo vệ em và con. Chúng ta đã từng rất tốt đẹp, tương lai chúng ta vẫn có thể như vậy. Kiều Kiều, ở lại đây với anh nhé?”

 

Thanh âm của anh trầm thấp, mang theo sự dịu dàng và yêu thương nồng nàn, chạm đến từng ngóc ngách trong trái tim Kiều Nhã Linh. Cô rũ mắt, không nhìn anh. Trong lòng cô vô cùng rối loạn, sự chân thành và tình cảm của anh khiến cô dao động, nhưng cũng khiến cô e ngại.

 

Kiều Nhã Linh đã bị lừa dối quá nhiều, cô không biết đâu là thật, đâu là giả nữa, vậy nên cô không dám đặt lòng tin. Kiều Nhã Linh đã mạo hiểm không ít lần, vì tình yêu dành cho anh mà cô phải chịu không biết bao nhiêu khổ sở, cô thật sự đã mệt mỏi rồi. Cô muốn chọn một con đường bình thường, sống một cuộc đời an yên, vậy là đủ.

 

Kiều Nhã Linh nhìn Hoàng Tuấn Khải bằng ánh mắt buồn bã, cô khẽ nói: “Xin lỗi, tôi sẽ không chờ đợi anh, cũng không ở lại Việt Nam nữa.

 

Tôi muốn trở lại Singapore, sống cuộc đời của riêng tôi. Tôi với anh bây giờ, không ai nợ ai, đường ai người ấy đi, như vậy là vẹn cả đôi đường.

 

Anh là người thừa kế nhà họ Hoàng, anh có nhiều trọng trách trên vai, tôi không muốn ngáng đường anh. Chúng ta đã bỏ lỡ nhau một lần, cũng là bỏ lỡ nhau cả đời. Chúng ta không thể quay lại như ngày trước nữa”

 

Hoàng Tuấn Khải thở dài não nề, anh khó khăn nói: “Kiều Kiều, em đừng nghĩ mọi chuyện quá phức tạp. Chúng ta chỉ cần nghe theo con tim mình là được.”

 

Kiều Nhã Linh lắc đầu nói: “Anh đi đi, tôi sẽ không đợi anh”

 

Kiều Nhã Linh vô cùng kiên quyết và cứng rắn, dường như cô đã thực sự quyết định như vậy. Trong lòng Hoàng Tuấn Khải rất khó chịu, anh không muốn hai người họ cứ thế mà rời xa nhau. Rõ ràng hiểu nhầm đã được xóa bỏ, nhưng Kiều Nhã Linh vẫn không chấp nhận anh.

 

Hoàng Tuấn Khải không thể cứ rời đi như vậy được, anh phải hàn gắn lại tình cảm của hai người, kéo cô trở về bên anh.

 

Thấy Hoàng Tuấn Khải vẫn đứng yên không có ý định rời đi, Kiều Nhã Linh hơi cao giọng nhắc: “Tại sao anh vân chưa đi? Tôi muốn nghỉ ngơi, vậy nên anh làm ơn hãy ra khỏi đây”

 

Hoàng Tuấn Khải vẫn đứng bất động, nhìn cô không rời. Kiều Nhã Linh bị ánh mắt của anh làm cho mất tự nhiên, cô hắng giọng nói: “Anh còn đứng đây làm gì?”

 

Hoàng Tuấn Khải thấp giọng nói: “Nếu em đi rồi, em lại bỏ chạy thì sao?”

 

Kiều Nhã Linh đã không ít lần bỏ rơi anh, một lần ba năm, một lần hơn hai tháng trời. Khoảng thời gian không có cô, anh luôn bị giày vò trong nỗi nhớ và sự đau khổ

 

. Nếu cô lại tiếp tục rời bỏ anh, có lẽ anh sẽ không sống nổi. Hoàng Tuấn Khải thừa nhận, anh sợ mất cô. Cô đối với anh tựa như máu thịt liền da, không có cô, anh như một kẻ tàn phi t quệ sống trong sự đau đớn khôn cùng. Anh bằng mọi giá phải giữ cô ở lại bên mình, chỉ khi có cô, anh mới thực sự sống.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK