Chương 375
Hoàng Tuấn Khải đưa mắt nhìn chiếc nhẫn màu hồng nhạt trên tay Lâm Gia Khanh, nói: “Vậy anh có thể bán nó cho tôi không?”
Lâm Gia Khanh đột nhiên ôm bụng cười ngặt nghẽo, tiếng cười của anh ta vang vọng khắp nhà. Hoàng Tuấn Khải nhíu mày, trong lòng có chút khó chịu.
Một hồi lâu sau Lâm Gia Khanh mới ngừng cười, anh ta chống tay lên cằm, nhếch miệng nói: “Xin lỗi nhé, tôi không nhịn được. Thật ra đây cũng không phải là lần đầu tiên tôi nghe được những lời này. Người muốn mua chiếc nhẫn ‘Bảo vệ” của tôi không ít, lý do muốn mua của nhiều người cũng khá cảm động đấy. Nhưng mà tôi không bán, vậy nên anh đi về được rồi” – Lâm Gia Khanh như nhớ ra điều gì, mỉm cười nó – “À nhân tiện, cảm ơn mấy bông hoa nhé!”
Hoàng Tuấn Khải vẫn đứng nguyên chỗ cũ, ánh mắt nhìn thẳng về phía Lâm Gia Khanh, cứng rắn nói: “Vậy thì tôi sẽ là người đầu tiên có thể mang chiếc nhẫn này đi. Anh muốn bao nhiêu tiền? Tôi nhất định sẽ đáp ứng”
Lâm Gia Khanh có vẻ đã quá quen thuộc trước những đề nghị này, anh ta nhàm chán tựa lưng trên ghế, ngáp ngắn ngáp dài, sau đó thờ ơ nói: “Anh nghĩ chiếc nhẫn này anh có thể mua được bằng tiền sao? ‘Bảo vệ không phải là món đồ có thể dùng tiền để trao đổi. Tôi cũng chẳng thiếu tiền, gia tài của tôi cũng có thể đè chết anh được đấy”
Từ khi chiếc nhẫn ‘Bảo vệ này được ra mắt, có vô vàn người đến tìm Lâm Gia Khanh để mua nó. Ai cũng là kẻ có danh tiếng với khối tài sản khổng lồ, có thể bỏ ra một không tưởng để mua thứ mình thích. Bọn họ đưa ra rất nhiều điều kiện hấp dẫn và thú vị cho Lâm Gia Khanh, nhưng anh ta hoàn toàn không để tâm. Tất cả họ chỉ là những kẻ mù mờ về nghệ thuật, vốn chẳng hiểu chút gì về ý nghĩa thật sự của chiếc nhẫn này. Lâm Gia Khanh không muốn chiếc nhẫn tâm đắc của mình rơi vào tay những kẻ tầm thường như vậy.
Để thuyết phục Lâm Gia Khanh bán lại chiếc nhẫn này quả là không phải chuyện đơn giản. Có lẽ điều anh ta muốn không phải tiền, mà là thứ khác. Hoàng Tuấn Khải nheo mắt nhìn vẻ mặt bất cần kiêu ngạo của anh ta, mở miệng: “Vậy anh hãy đưa ra điều kiện của anh đi, rốt cuộc phải làm thế nào thì anh mới đưa chiếc nhẫn này cho tôi?”
Lâm Gia Khanh liếc nhìn Hoàng Tuấn Khải: “Anh thì sao? Nhất định muốn lấy bằng được chiếc nhẫn của tôi là vì lý do gì? Chẳng lẽ là vì muốn thể hiện với các người đẹp, khoe mẽ rằng mình là người đầu tiên trên thế giới này sở hữu chiếc nhân ‘Bảo vệ này ư?”
Chẳng thiếu kẻ muốn mua chiếc nhãn ‘Bảo vệ với mục đích như vậy, Lâm Gia Khanh cũng cho rằng Hoàng Tuấn Khải không khác gì những kẻ đó.
Hoàng Tuấn Khải bị anh ta trực tiếp công kích không khỏi tức giận, anh lạnh lùng nói: “Người như tôi lặn lội đến tận đây tìm anh không phải để làm mấy cái chuyện vô nghĩa như vậy. Chiếc nhẫn này rất quan trọng đối với tôi, vậy nên tôi mới muốn có được nó”
Lâm Gia Khanh khoanh tay, có chút hứng thú nhìn Hoàng Tuấn Khải: “Vậy sao? Tôi không quan tâm chiếc nhẫn này đối với anh quan trọng như thế nào, bởi vì đó là của anh. Bây giờ anh rất muốn có được nó phải không? Thế anh nói xem, anh có gì để trao đổi với tôi?”
Hoàng Tuấn Khải mím môi nhìn Lâm Gia Khanh, trong lòng có chút mờ mịt. Hoàng Tuấn Khải không biết Lâm Gia Khanh muốn gì, vậy nên không thể nói trước được điều gì cả. Hoàng Tuấn Khải nói: “Rốt cuộc thì anh muốn gì?”
Lâm Gia Khanh nhún vai: ụ ¡ không rõ mình muốn gì, ở anh cũng không có gì tôi hứng thú. Để tôi nói cho anh hiểu nhé, tôi sẽ không bán chiếc nhẫn “Bảo vệ’ này. Thứ gì mà tôi không muốn đưa cho kẻ khác, tôi thà vứt đi cũng không để ai có được nó”
Lâm Gia Khanh khép hờ mắt, dáng vẻ lười biếng, nở nụ cười hờ hững với Hoàng Tuấn Khải.
Hoàng Tuấn Khải siết chặt tay, lạnh mặt nhìn anh ta.
Thái độ của Lâm Gia Khanh rất rõ ràng, anh ta sẽ không bán chiếc nhẫn ‘Bảo vệ cho Hoàng Tuấn Khải hay bất kì ai. Có cầu xin anh ta cũng chỉ vô dụng mà thôi.
“Tôi nghĩ là chúng ta nên nói chuyện kỹ lưỡng hơn về chuyện này. Tôi có lý do chính đáng để đến đây, và tôi sẽ chỉ rời khỏi nơi này khi có chiếc nhẫn trong tay”
Lâm Gia Khanh nhếch miệng cười nhạt: “Xin lỗi nhưng tôi không muốn nói chuyện với anh. Với lại anh cũng đừng có dùng giọng điệu chắc chắn như vậy nói chuyện với tôi, bởi vì anh sẽ sớm phải thất vọng thôi. Tôi nhắc lại lần cuối cùng, chiếc nhẫn này sẽ không bao giờ thuộc về bất cứ ai ngoài tôi”
Hoàng Tuấn Khải muốn mở miệng thuyết phục Lâm Gia Khanh nhưng anh ta đứng lên tỏ ý không tiếp chuyện với Hoàng Tuấn Khải nữa.
Trước khi rời đi, Lâm Gia Khanh đưa tay về phía Hoàng Tuấn Khải, nói với người giúp việc: “Tiễn khách”
Lâm Gia Khanh tỏ thái độ muốn đuổi người, anh ta nói xong thì quay lưng đi thẳng lên lầu, không buồn để tâm Hoàng Tuấn Khải đang đen mặt nhìn anh ta. Sắc mặt Hoàng Tuấn Khải cực tệ, từ trước đến giờ anh chưa từng phải hạ mình cầu xin ai. Nếu không phải vì Kiều Nhã Linh, anh đã chẳng bao giờ đặt chân tới nơi này.
Kiến Quốc thấp giọng nói: “Chủ tịch, chúng ta phải làm sao bây giờ?”