Chương 103
Ở bên kia, Tuyết Phi đang sắp xếp công việc cho người quản lý buổi họp báo. Xong xuôi, cô ta yểu điệu bước vào phòng chờ.
Tuyết Phi nhìn mình trong gương, phần vai trái của cô ta vẫn hơi đỏ, đây là vết thương do Kiều Nhã Linh đổ cafe lên người cô ta hôm nọ.
Mặc dù không quá nặng, nhưng khiến cô ta mấy ngày nay đau rát vô cùng. Tuyết Phi nghiến răng chửi rủa một câu: “Đúng là đồ điên! Đừng có để tôi gặp cô một lần nữa!”
Tuyết Phi cầm một hộp phấn, dặm lên vết đỏ trên người, nhìn thấy không có vấn đề gì nữa cô ta mới hài lòng đi ra.
Tuyết Phi nhìn phía dưới sân khấu, có rất nhiều phóng viên lẫn ký giả đã có mặt, còn có một vài nhân vật nổi tiếng xuất hiện.
Mỗi lần Tú Quỳnh mở họp báo đều thu hút sự quan tâm vô cùng lớn của công chúng, tên của cô ấy sẽ xuất hiện trên top tìm kiếm nhiều giờ liền. Làm quản lý của một người có sức ảnh hưởng như vậy, Tuyết Phi đương nhiên được thơm lây không ít.
Hôm nay cô ta ăn diện rất xinh đẹp, cô ta bỗng nhiên muốn Hoàng Tuấn Khải xuất hiện ở đây, chiêm ngưỡng vẻ đẹp này của cô ta. Cô muốn chứng minh cho anh thấy rằng, cô ta là một người phụ nữ tài giỏi và quyến rũ, hoàn toàn xứng đáng với anh hơn người chị yếu ớt của cô †a và đứa con nuôi không thân không phận là Kiều Nhã Linh. Nghĩ như: vậy, cô ta liền gọi điện cho Hoàng Tuấn Khải. Đầu dây bên kia rất lâu mới có người bắt máy: “Chuyện gì?” – Hoàng Tuấn Khải lạnh nhạt mở miệng.
Nghe giọng điệu xa cách của anh, Tuyết Phi có chút đau lòng, cô ta nhỏ giọng nói: “Anh Tuấn Khải, hôm nay Tú Quỳnh mở họp báo, em làm quản lý cho cô ấy nên cũng có mặt ở đây. Anh có thể đến tham dự một chút được không?”
Hoàng Tuấn Khải thờ ơ nói: “Không rảnh”
Hoàng Tuấn Khải chuẩn bị cúp máy, Tuyết Phi vội vàng ngăn lại: “Anh Tuấn Khải, nể mặt em đến đi mà! Không mất nhiều thời gian của anh đâu, coi như anh đến ủng hộ em cũng được.”
Hoàng Tuấn Khải hừ một tiếng: “Sao tôi phải đến ủng hộ cô, cô là cái quái gì của tôi?”
Tuyết Phi bị anh nói thế, căn môi ấm ức không nói được lời nào. Dù sao cô ta cũng có thể gọi là em vợ anh, sao anh lại đối xử với cô ta tuyệt tình như vậy chứ. Bình thường anh với cô ta cũng chẳng phải gần gũi gì, nhưng anh chưa bao giờ dùng giọng điệu ghét bỏ thế này để nói chuyện với cô ta. Tuyết Phi có chút chạnh lòng, có ta rưng rưng nước mắt nói: “Anh Tuấn Khải…”
Hoàng Tuấn Khải mất kiên nhẫn, ngắt lời: “Giờ tôi không rảnh để nghe cô khóc lóc đâu”
Tuyết Phi buồn rầu nói: “Sao gần đây anh đối xử với em xa cách thế? Có phải em làm sai chuyện gì không?”
Lần trước anh vì Kiều Nhã Linh mà đối xử tàn nhãn với cô ta, bây giờ lại lạnh nhạt như vậy. Tuyết Phi vô cùng khó chịu, cô ta khó khăn lắm mới đi được đến bước này, vậy mà trong mấy ngày nay dường như đã bị đẩy lùi về vạch xuất phát.
Tuyết Phi không cam lòng, cô ta có học thức, vẻ ngoài lại xinh đẹp. Ở ngoài kia có biết bao nhiêu người đàn ông để ý đến Tuyết Phi, muốn mà không được. Thế nhưng Hoàng Tuấn Khải đến một ánh mắt cũng không buồn bố thí cho cô ta.
Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy Hoàng Tuấn Khải, cô ta đã thề rằng nhất định phải có được người đàn ông này. Tuyết Phi lần lượt gạt bỏ những kẻ ngáng đường, dần tiến về phía Hoàng Tuấn Khải. Để có thể dễ dàng gọi điện cho anh như bây giờ, cô ta đã phải đánh đổi rất nhiều thứ.
Vậy nên nhận ra anh đang dần rời xa mình, cô ta bắt đầu bất an.
Hoàng Tuấn Khải cất giọng u ám: “Cô đã làm gì, cô còn không biết sao?”
Tuyết Phi chợt thấy lạnh sống lưng, chẳng nhẽ anh đang ám chỉ đến chuyện cô ta nói với Tiểu Kiệt ư? Tuyết Phi cắn môi, không chừng anh đã biết hết mọi chuyện. Tuyết Phi trở nên vô cùng lo lắng, đi tới đi lui không biết giải thích thế nào. Bây giờ nghĩ lại cô ta mới cảm thấy hành động của mình khi ấy vô cùng ngu ngốc, tại sao cô ta lại đi nói những lời đó cho Tiểu Kiệt kia chứ! Tuyết Phi có hối hận cũng đã muộn, lời đã nói không thể thu lại. Rất có thể sau chuyện này Hoàng Tuấn Khải sẽ không nhìn mặt cô ta nữa.
Hoàng Tuấn Khải lạnh lùng mở miệng: “Chuyện mới lẫn cũ tôi đều chưa tính sổ với cô đâu, đừng có mà làm phiền tôi nữa!”