Chương 529
Hoàng Tuấn Khải thấp giọng cười một tiếng, dường như vô cùng vui vẻ. Kiều Nhã Linh vừa tức vừa thẹn, muốn mắng cho Hoàng Tuấn Khải một trận.
Nhưng Hoàng Tuấn Khải sau khi làm chuyện hạ lưu lại đổ gục lên người cô mà ngủ. Kiều Nhã Linh không còn gì để nói, miễn cường dìu anh vào phòng.
Đến nơi, Kiều Nhã Linh thả Hoàng Tuấn Khải xuống giường. Cô mệt đứt hơi, sau đó lại cởi giày và áo khoác bên ngoài ra cho anh. Kiều Nhã Linh cảm thấy nếu để Hoàng Tuấn Khải mặc như vậy đi ngủ thì sẽ không thoải mái, vậy nên cô quay người định kiếm đồ ngủ cho anh.
Ai ngờ cô vừa đi được hai bước, Hoàng Tuấn Khải đột ngột vươn tay kéo cô. Kiều Nhã Linh mất thăng bằng ngã xuống giường, ngay lập tức.
bị Hoàng Tuấn Khải ôm chặt. Kiều Nhã Linh bị bao vây bởi hơi thở nặng nhọc của anh. Cô tròn mắt nhìn Hoàng Tuấn Khải, không biết anh đã tỉnh từ lúc nào, vẻ mặt mê man. Hoàng Tuấn Khải khàn giọng nói: “Em muốn đi sao?”
Hoàng Tuấn Khải cho rằng Kiều Nhã Linh muốn bỏ đi, vậy nên anh ôm cô chặt cứng, khiến cô không tài nào nhúc nhích nổi. Kiều Nhã Linh cố gắng ngọ nguậy, bối rối giải thích: “Tôi không đi đâu cả, tôi chỉ muốn lấy cho anh bộ quần áo khác mà thôi”
Hoàng Tuấn Khải không tin, vòng tay anh cứng như sắt, như thể muốn khảm cô vào thân thể mình. Vì đang say nên đầu óc anh không được tỉnh táo, khi mở mắt ra, nhìn thấy bóng lưng của Kiều Nhã Linh, anh đã rất sợ hãi. Chỉ cần anh buông tay ra, cô sẽ lập tức biến mất.
Hoàng Tuấn Khải ôm cô đến phát đau, cô không hiểu tại sao anh lại trở nên bất an như vậy. Gương mặt anh đầy hoang mang, ánh mắt anh mang theo sự lo sợ. Kiều Nhã Linh đã thử giãy dụa vài lần nhưng vô ích, cuối cùng cô đành để mặc anh ôm mình.
Hoàng Tuấn Khải nhìn cô bằng ánh mắt mờ mịt, Kiều Nhã Linh âm thầm thở dài, bàn tay cô nhẹ nhàng võ lên lưng anh: “Tôi không đi đâu cả, tôi sẽ ở đây bên anh”
Kiều Nhã Linh cứ dịu dàng võ về anh như thế, cơ thể căng cứng của Hoàng Tuấn Khải dần thả lòng, anh không còn ôm cô chặt như lúc đầu nữa. Hoàng Tuấn Khải tham lam hít mùi hương quen thuộc trên mái tóc cô, thở ra một hơi dễ chịu. Lông mày cau chặt của anh dãn ra, khoé miệng anh thấp thoáng nụ cười thỏa mãn.
Hoàng Tuấn Khải từ từ nhắm mắt lại, chìm vào giấc ngủ. Cánh tay mảnh mai của Kiều Nhã Linh ôm lấy Hoàng Tuấn Khải, anh vùi đầu trong lòng cô, giống hệt như một đứa trẻ. Hơi ấm của hai người hòa quyện, hơi thở đan xen, giây phút này tựa như vĩnh cửu.
Sáng hôm sau, Kiều Nhã Linh bị tiếng chuông điện thoại làm tỉnh giấc. Cô mơ màng mở mắt ra, đập vào cô là gương mặt đẹp như tạc của Hoàng Tuấn Khải. Đôi mắt anh nhắm nghiền, yên lặng và hiền hòa.
Kiều Nhã Linh ngồi dậy, với lấy điện thoại của Hoàng Tuấn Khải. Người gọi không đề tên, Kiều Nhã Linh không muốn đánh thức Hoàng Tuấn Khải nên tự nghe máy: “Alo, Hoàng Tuấn Khải vẫn chưa tỉnh giấc, xin hỏi có chuyện gì không?”
Đầu dây bên kia im lặng một hồi, sau đó, tiếng cười mỉa mai của một người đàn ông vang lên: “Không ngờ người giữ mình như Tuấn Khải mà cũng tìm phụ nữ sau lưng vợ chưa cưới.”
Kiều Nhã Linh cau mày, cảm thấy khó chịu trước giọng điệu giễu cợt của người đàn ông kia: “Ông là ai?”
Hoàng Thiên Hựu thấp giọng cười: “Tôi là ba của Tuấn Khải, còn cô chắc là một trong những người phụ nữ được nó bao nuôi nhỉ? Ha ha, thằng bé quả là con trai của tôi. Tuấn Khải luôn nói nó khinh thường người lăng nhăng không chung thủy như tôi, vậy mà bây giờ nó cũng lên giường với người khác sau lưng vợ mình đấy thôi”
Hoàng Thiên Hựu đã vô cùng kinh ngạc khi có một người phụ nữ nghe điện thoại của Hoàng Tuấn Khải. Hoàng Tuấn Khải là một người đàn ông nguyên tắc, không bao giờ qua lại với bất kỳ người phụ nữ nào.
Hoàng Tuấn Khải luôn chỉ trích ông ta đã bội bạc với mẹ anh, nhưng chính anh cũng tồi tệ không khác gì người mà anh căm ghét. Hoàng Thiên Hựu cảm thấy Hoàng Tuấn Khải thật nực cười, người như anh cũng không có tư cách trách cứ ông ta.
Lời lẽ khinh miệt của Hoàng Thiên Hựu khiến Kiều Nhã Linh khiến Kiều Nhã Linh vô cùng tức giận. Ông ta không chỉ coi thường con trai mình, mà còn xúc phạm danh dự của cô.
Kiều Nhã Linh lạnh lùng nói: “Tôi và Hoàng Tuấn Khải không hề làm chuyện xấu sau lưng ai cả, đề nghị ông đừng nói nhăng nói cuộc bôi nhọ chúng tôi. Hơn cả kinh ngạc, tôi cảm thấy tức giận thay cho Hoàng Tuấn Khải khi nghe những lời nói khó nghe, xúc phạm con trai mình của ông. Tôi tự hỏi, ông có thật sự là người đã sinh ra Hoàng Tuấn Khải hay không? Bởi lẽ một người xứng đáng làm cha, sẽ không bao giờ hạ thấp con trai mình trước người khác như ông”