Mục lục
Truyện: Tổng tài bá đạo Yêu em đến thiên trường địa cửu (full)- Hoàng Tuấn Khải - Kiều Nhã Linh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 94

 

Hoàng Tuấn Khải chưa bao giờ bỉ sỉ nhục như thế này, hơn nữa những lời tàn nhãn đó lại phát ra từ miệng của Kiều Nhã Linh. Từng tế bào.

 

trong cơ thể anh sôi trào lửa giận, Kiều Nhã Linh vẫn thách thức nhìn anh. Lý trí của Hoàng Tuấn Khải như bị cuốn sạch, trong đầu anh chỉ lặp đi lặp lại một câu nói, nhất định phải hủy hoại cô!

 

Một sức mạnh kinh hồn ập đến khiến Kiều Nhã Linh xây xẩm mặt mày, Hoàng Tuấn Khải nhấc bổng Kiều Nhã Linh lên, không hề nương tay ném thẳng cô lên giường. Kiều Nhã Linh bị đau, hét lên một tiếng: “Hoàng Tuấn Khải, anh bị điên à?”

 

Hoàng Tuấn Khải đúng là phát điên rồi, anh lao vào cô như hổ đói vồ mồi. Cô nói anh chỉ muốn tìm người phát tiết, được thôi, anh sẽ cho.

 

cô toại nguyện! Hoàng Tuấn Khải đè lên người Kiều Nhã Linh, thân hình hơn một mét tám của anh đủ để khiến cô không sao nhúc nhích nổi.

 

Kiều Nhã Linh vùng vẫy, tay chân đánh loạn lên người anh, nhưng đối với Hoàng Tuấn Khải không khác gì gãi ngứa.

 

“Tránh ra!” – Kiều Nhã Linh hét lên – “Hoàng Tuấn Khải, anh là đồ cầm thú!”

 

Mặc cho Kiều Nhã Linh kêu gào đến mức nào, mí mắt Hoàng Tuấn Khải cũng không buồn nhúc nhích. Bờ môi anh tiếp tục chu du trên cơ thể cô, bàn tay thô ráp sờ nắn nơi mềm mại, chúng biến thành đủ hình dạng dưới tay anh. Kiều Nhã Linh cắn môi đến chảy cả máu, Hoàng Tuấn Khải ngẩng đầu lên, đôi mắt anh có một ngọn lửa đang bập bùng.

 

Kiều Nhã Linh hoàn toàn bị anh khống chế, nhìn cô không cách nào vùng vẫy, Hoàng Tuấn Khải cảm thấy vô cùng thỏa mãn.

 

Anh nhắc cằm Kiều Nhã Linh, đầu lưỡi cuốn sạch máu đỏ trên đôi môi cô, khoang miệng anh lập tức tanh nông. Nhưng Hoàng Tuấn Khải không để tâm, tiếp tục công thành chiếm đoạt. Một hồi lâu sau anh tách khỏi cô, hơi thở đồn dập: “Kiều Kiều, thừa nhận đi, em có làm cách nào cũng không thoát khỏi anh đâu”

 

Ánh mắt Kiều Nhã Linh tràn đầy căm hận: “Hoàng Tuấn Khải, tên khốn nhà anh! Anh có chiếm được thân thể tôi cũng không bao giờ có được tình cảm của tôi đâu. Tôi hận anh, hận anh cả đời này!”

 

Sắc mặt Hoàng Tuấn Khải vô cùng xấu, những lời nói tàn nhẫn của cô như một con dao liên tục đâm lên người anh. Vết thương chồng vết thương, khiến nó càng thêm đau đớn.

 

Cơn giận khiến Hoàng Tuấn Khải đánh mất lý trí, anh điên cuồng tấn công Kiều Nhã Linh, cô không chịu nổi, rên rỉ mất khống chế.

 

“Được thôi, thà em hận anh còn hơn lãng quên anh” – Đôi mắt Hoàng Tuấn Khải đục ngầu, anh lạnh lùng nói.

 

Kiều Nhã Linh sau một hồi phản kháng không có tác dụng, bất lực nằm im trên giường. Đôi mắt cô hướng lên trần nhà lạnh toát, gương mặt vô cảm.

 

Người đàn ông kia vẫn say mê thưởng thức thân thể cô, không hề để tâm rằng trái tim cô đang vỡ nát. Kiều Nhã Linh chịu đựng sự đụng chạm khiến cô ghê tởm, cô nhắm mắt lại, nước mắt chảy dài.

 

Chuông điện thoại của Hoàng Tuấn Khải đột ngột vang lên, anh khựng lại, sau đó vẫn tiếp tục gặm nhấm làn da mềm mại của Kiều Nhã Linh, cô bủn rủn nằm dưới người anh, run rẩy đến đáng thương.

 

Thế nhưng tiếng chuông kia vẫn vang lên không ngừng nghỉ, quấy phá hành động của anh. Người đang gọi đến đúng là chán sống rồi, dám vào lúc quan trọng này mà cắt ngang.

 

Hoàng Tuấn Khải kiên quyết mặc kệ, một hồi sau tiếng chuông điện thoại cũng ngừng. Hoàng Tuấn Khải còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, tiếng chuông lại tiếp tục vang lên.

 

Hoàng Tuấn Khải đen mặt, rời khỏi người Kiều Nhã Linh. Anh với điện thoại, nhìn thấy người gọi là Tiểu Kiệt, không khỏi thở dài.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK