Chương 139
Kiều Nhã Linh trả lời: “Chị đây”
“Kiều Kiều”
“0”
“Chị xinh đẹp.”
“Tiểu Kiệt đáng yêu”
Kiều Nhã Linh thoải mái tung hứng với Tiểu Kiệt, hai người cứ gọi qua gọi lại nhau như thế, rồi bật cười vui vẻ.
Kiều Nhã Linh vừa tắm xong, cơ thể cũng nhẹ nhõm hơn nhiều. Thấy Tiểu Kiệt ngoan ngoãn nằm trên giường, Kiều Nhã Linh mỉm cư: lại xoa đầu cậu bé. Tâm trạng bây giờ của Kiều Nhã Linh rất thoải mái, đã lâu rồi cô mới cảm thấy vui vẻ như lúc này. Bình thường lúc nào cô về nhà trời cũng đã tối muộn, toàn thân mệt mỏi rã rời, không có giây phút nào được thư giãn cả.
Ngày ngày quay cuồng trong vòng xoáy cơm áo gạo tiền, Kiều Nhã Linh hoàn toàn không có thời gian để nghỉ ngơi. Sự xuất hiện của Tiểu Kiệt đã khiến căn nhà này tươi sáng hơn bao giờ hết, giống như một cơn gió mát thổi giữa trưa hè oi ả khiến lòng người khoan khoái.
Tiểu Kiệt cười tít mắt, cậu nhóc nói: “Chị ơi, chị năm lên giường đi, em đã làm ấm giường cho chị rồi đó.”
“Tiểu Kiệt ngoan quá!” – Kiều Nhã Linh dịu dàng nói.
Kiều Nhã Linh cảm thấy Tiểu Kiệt là một đứa trẻ vừa ngoan ngoãn lại vừa hiểu chuyện, cô càng yêu quý thằng bé hơn. Tiểu Kiệt đáng yêu như vậy, cô không hiểu nổi tại sao ba mẹ nuôi thăng bé có thể đối xử tồi tệ với nó đến thế. Người muốn có con thì không được, người có con rồi lại không biết trân trọng, cuộc sống chính là bất công như vậy.
Kiều Nhã Linh đang định lên giường thì chuông cửa reo lên. Kiều Nhã Linh nhíu mày, nhìn đồng hồ, bây giờ đã muộn rồi mà lại có người tìm cô sao? Không thể là An Kỳ được, bởi hôm nay cô ấy ở phim trường không về nhà. Kiều Nhã Linh tò mò đi ra cửa, nói vọng ra: “Ai thế ạ?”
Kiều Nhã Linh mở cửa, gương mặt tuấn tú với nụ cười xán lạn của Tư Hiên đập vào mắt cô. Kiều Nhã Linh kinh ngạc, lắp bắp hỏi: “Anh, anh Tư Hiên, sao anh lại ở đây?”
Tư Hiên một thân bảnh bao đứng trước cửa, tay anh cầm túi quà to túi quà nhỏ. Trông thấy gương mặt ngày đêm anh mong nhớ, Tư Hiên mỉm cười dịu dàng, đôi mắt nhu hòa nhìn Kiều Nhã Linh: “Hỏi thăm được một vài người bạn biết được em đang ở đây, nên anh đến thăm, em không phiền chứ?”
Ngay từ hôm gặp Kiều Nhã Linh ở nhà hàng đó, Tư Hiên đã tận dụng tất cả mối quan hệ của mình để biết được nơi ở hiện tại của Kiều Nhã Linh. Cuộc gặp gỡ lần trước quá vội vã, anh còn chưa hỏi được điện thoại của cô, tất cả cũng chỉ vì người đàn ông lạ mặt kia.
Tư Hiên không biết anh ta là ai, anh ta tự nhận là chồng của Kiều Nhã Linh, nhưng anh không tin. Người đàn ông kia có tính chiếm hữu rất mạnh, từ đầu đến cuối chỉ có mình anh ta nói, Kiều Nhã Linh không hề cất một lời nào.
Qua tìm hiểu được, anh biết Kiều Nhã Linh vẫn chưa lập gia đình.
Khi biết được thông tin ấy, Tư Hiên vui đến mức trong lòng nở hoa. Tư Hiên nghĩ người đàn ông kia có lẽ đang theo đuổi Kiều Nhã Linh, anh cảm thấy mình có thể cạnh tranh công bằng với anh ta. Hôm nay có việc đi ngang qua đây, anh không kìm lòng được nên tới nhà của cô.
“Anh đến bất ngờ quái!”
Kiều Nhã Linh lúng túng nói, chuyện lần trước cô vẫn còn rất áy náy với Tư Hiên. Cô những tưởng sau khi nghe Hoàng Tuấn Khải tự nhận là chồng cô, anh sẽ bỏ cuộc, nhưng không ngờ hôm nay anh lại tìm đến tận nhà cô.
“Để anh vào nhà được chứ?” – Tư Hiên cười nói.
Kiều Nhã Linh khó xử nhìn vào bên trong, Tiểu Kiệt vẫn đang nằm trên giường, tròn mắt nhìn cô. Nếu anh nhìn thấy Tiểu Kiệt, cô không biết phải giải thích thế nào với anh về thằng bé.
Hơn nữa, bây giờ cũng khá muộn rồi, để một người đàn ông vào nhà nếu người khác nhìn thấy sẽ không hay. Kiều Nhã Linh mất tự nhiên nói: “Nhà em khá bừa bộn, hay là để hôm nào em mời anh đi uống nước nhé?”
Tư Hiên hoàn toàn không hiểu được nỗi lo lắng của Kiều Nhã Linh, anh nói: “Không sao đâu, anh chỉ ngồi một chút rồi đi thôi. Mà em còn chưa có số điện thoại của anh, định gọi cho anh thế nào hả?”
Kiều Nhã Linh ngượng ngùng, thật ra cô nói vậy là để anh đi về thôi.